XtGem Forum catalog

hoavlog.wap.sh

game hack Cách Cài Game Và Ứng Dụng Có DATA - OBB
game hack Hướng dẫn cách cài đặt file APK trên Android
· » Thư Viện »
↓↓ Anh Là Đồ Khùng Nhưng Em Yêu Anh!!!
  Admin (Admin)
Lượt xem :

Anh Là Đồ Khùng Nhưng Em Yêu Anh!!!


– Được rồi, con ngồi xuống đi, có chuyện gì cứ nói – Ông Minh đứng dậy và đi đến chỗ bộ sofa.

Nó ngồi xuống ghế, rót một tách trà cho ông Minh rồi nhẹ nhàng nói:

– Con muốn sang Mỹ và huỷ hôn ước với Chấn Phong.

– Tại sao? – Đôi mắt ông thoáng chút ngạc nhiên rồi lại trở về với vẻ bình tĩnh.

– Con sẽ giải thích sau, xin ba cho con đi – Nó cương quyết nói, đôi mắt đầy vẻ bi thương.

– Được rồi, con muốn chừng nào đi – Ông Minh bình tĩnh nói, ông biết rõ tính tình của nó hơn ai hết, nó giống hệt ông, một khi muốn làm chuyện gì thì trời cản cũng không được.

– Ngay bây giờ – Nó nói, đôi mắt ánh rõ sự đau khổ dù nó cố kềm nén.

– Được rồi – Ông Minh gật đầu rồi lấy điện thoại ra đặt vé máy bay, xong rồi quay qua nó – Ba năm, đó là khoảng thời gian ba cho con, sau ba năm, con phải về Việt Nam, được chứ?

– Vâng, con biết – Nó gật đầu – Bao giờ máy bay cất cánh ạ?

– Một tiếng nữa, con chuẩn bị đồ đi, khi ra sân bay, họ sẽ đưa vé cho con – Ông mỉm cười, giọng nói có chút buồn – Con nhớ giữ lời hứa của mình và một điều nữa, hãy mạnh mẽ lên con gái của ba.

– Ba, con biết, con xin lỗi, nhất định con sẽ trở về – Nó bật khóc và ôm chầm lấy ba nó – Sau khi con đi, ba hãy nói với mẹ, con sợ mình sẽ không đi được khi gặp mẹ vào lúc này.

– Được, ba sẽ giúp con, con ngoan, đừng khóc, mau đi đi, kẻo trễ máy bay – Ông nhẹ nhàng vuốt tóc nó – Lời hứa ba năm, con không được phép quên.

Ông lau nước mắt cho nó rồi đưa cho nó một tấm sec

– Đem theo cái này đi, lúc cần thì sử dụng – Ông mỉm cười – Đi đi, ba năm sau, ba muốn thấy một Lâm Bạch Nguyệt thật sự. (Đừng hỏi tấm sec bao nhiêu tiền nhaz, nhiều lắm lun ák)

– Vâng, thưa ba con đi, hãy nói với mẹ rằng con yêu mẹ rất nhiều và con xin lỗi – Nó quay đi, nước mắt bất giác lại tuôn rơi, nó sẽ đi, sẽ đi khỏi nơi này, nó không thể tiếp tục đối mặt với hắn, nó phải đi, đi thật xa khỏi nơi có hắn.

Nó chạy nhanh ra cổng, nơi có chiếc xe đang chờ đợi sẵn. Trên đường ra sân bay, chiếc xe chạy ngang bệnh viện mà lúc nãy nó điều trị, nước mắt nó lại tuôn trào, nó mấp máy môi:

– Tạm biệt…

Lau đi những giọt nước mắt, nó lấy điện thoại nhắn tin cho nhỏ và Eric, hai tin nhắn nhưng cùng một nội dung:

– Tạm biệt, hẹn gặp lại.

Rồi nó bấm nút gửi và tắt máy. Tạm biệt tất cả, hẹn ba năm sau chúng ta sẽ gặp lại nhau, hy vọng tới lúc đó, nó đã có đủ can đảm để đối mặt với hắn, hy vọng ba năm đủ để vết thương của nó khép miệng và hy vọng tới lúc đó, nó có thể biết được chính xác bản thân nó muốn điều gì. Thật sự nó không hận hắn, không hận hắn một chút nào cả, nhưng vết thương của nó đã quá lớn, nó không thể đối mặt với hắn, nó cũng không chắc rằng liệu hắn có thật sự là nửa kia của nó hay không hay tất cả chỉ là do nó ảo tưởng…


Phần 78:


– Vậy à? Được rồi, có tin gì thì nhớ báo cho tôi biết – Ông Minh thở dài.

– Vâng, ông chủ đừng lo, có chuyện gì tôi sẽ báo ngay cho ông chủ biết – Người ở đầu bên kia trả lời.

– Được rồi, tôi giao mọi chuyện cho cậu – Ông Minh trả lời rồi tắt máy.

Ném chiếc điện thoại qua một bên, ông lấy tay day day thái dương, ông cảm thấy mệt mỏi. Lần đầu tiên ông thấy nó như vậy, dường như chuyện ba năm về trước so với chuyện mà nó đang gặp phải chẳng bằng một phần nhỏ. Tính tình của nó ông là người hiểu rõ nhất bởi vì nó giống hệt ông, từ tính tình cho tới cách giải quyết mọi việc, chỉ có điều so với ông, nó rất dễ bị tổn thương. Thương trường đã rèn luyện cho ông một tinh thần thép, khả năng ứng biến cực nhạy và sự tàn nhẫn. Còn nó thì khác, tuy khả năng giải quyết công việc của nó không hề thua kém ông, cả tính cách cũng lạnh lùng nhưng nó vẫn chỉ là một cô bé 19 tuổi chưa nếm trọn vị đời. Chuyện xảy ra lần này theo dự đoán của ông thì chắc chắn liên quan tới hắn, ông đã tin tưởng trao nó cho hắn, vậy mà bây giờ hắn lại khiến nó chịu tổn thương nặng nề tới mức phải bỏ đi, ông sẽ không can thiệp vào chuyện của nó nhưng ông nhất định sẽ làm rõ mọi thứ.


Màn đêm dần dần biến mất nhường chỗ cho bình minh xuất hiện. Những tia nắng buổi sớm mai cùng tiếng chim hót líu lo đã kéo hắn ra khỏi giấc mộng đẹp. Hắn khẽ động đậy khiến tấm chăn trên người rơi xuống, hắn nhặt tấm chăn lên, ngạc nhiên nói:

– Mình có đắp chăn sao? Tại sao mình không nhớ? – Hắn gãi đầu.

Cầm cái chăn trên tay một lát, hắn lắc lắc đầu cho tỉnh rồi hướng mắt về phía giường. Nhìn chiếc giường trống trơn, hắn dụi mắt một lần nữa rồi nhìn lại nhưng vẫn thấy không có nó. Chiếc chăn trên tay hắn rơi xuống đất, vừa lúc đó, vị bác sĩ từ ngoài bước vào phòng, nhanh như chớp, hắn chạy lại nắm chặt lấy hai vai ông ta

– Cô ấy đâu? Ông mau nói cho tôi biết đi – Hắn nói như hét

– Cậu hãy bình tĩnh đi, cô ấy là ai? – Vị bác sĩ hơi hoảng sợ khi thấy thái độ của hắn.

– Còn ai nữa? Lâm Bạch nguyệt, cô gái nhập viện tối qua do bị tai nạn – Hắn lôi vị bác sĩ đến bên cái giường – Nói mau, cô ấy đâu rồi?

– Cậu bình tĩnh đi, tôi không biết, tôi vốn đến đây để khám cho cô ấy mà – Vị bác sĩ hoảng hốt nói

– Chấn Phong, Bạch nguyệt đâu? – Nhỏ hốt hoảng chạy vào phòng, theo sau là Gia Long – Mau nói đi, Bạch nguyệt đâu rồi?

– Tôi không biết, khi tôi thức dậy thì cô ấy đã biến mất rồi – Hắn hét lên và bỏ vị bác sĩ ra – Tại sao cô lại tìm cô ấy vào lúc sáng sớm như thế này?

– Vì cái này – Nhỏ chìa điện thoại ra, màn hình vẫn đang hiện lên tin nhắn của nó tối qua, mắt nhỏ rưng rưng – Vậy là nó không có ở đây sao? Vậy thì nó đi đâu chứ?

– Cái gì đây? Cái gì mà “Tạm biệt”? – Hắn như không tin nổi vào mắt mình – Giao Châu, cho tôi biết, cô ấy thường đi đâu? Có khi nào cô ấy về nhà không?

– Về nhà? Đúng, về nhà, chắc chắn nó sẽ về nhà – Nhỏ mừng rỡ nói – Đi thôi, chúng ta về nhà của nó, chắc chắn là ba mẹ nó sẽ biết nó đi đâu.

Nhỏ vừa dứt lời thì điện thoại của Gia Long cũng vang lên

– Alo, có chuyện gì không? – Gia Long hỏi

– May sao rồi? Tối qua cô ấy gửi tin nhắn cho tôi, nội dung là “Tạm biệt.Hẹn gặp lại”, sau đó tôi cố gọi cho cô ấy nhưng dường như May đã tắt máy – Eric lo lắng nói

– Chúng tôi cũng không rõ cô ấy đang ở đâu, cô ấy đã trốn viện vào đêm qua, khi nào có tin gì tôi sẽ báo cho anh biết – Gia Long khẽ thở dài.

– Được, khi nào có tin tức gì nhớ báo cho tôi – Eric lo lắng nói.

– Tôi biết, anh cứ yên tâm – Gia Long nói rồi tắt máy.

Dẹp điện thoại vào túi, anh quay sang nói với nhỏ và hắn:

– Eric vừa gọi, anh ấy nói là Nguyệt cũng đã nhắn tin cho anh ấy, nội dung giống hệt với tin nhắn gửi cho Giao Châu.

– Thôi, chúng ta đi lại nhà nó đi, nhanh lên – Nhỏ giục.

Nói rồi, cả ba người nhanh chóng rời khỏi bệnh viện và đến nhà nó. Vị quản gia nhanh chóng ra mở cửa. Cánh cổng vừa mở ra, nhỏ và hắn chạy nhanh vào nhà còn Gia Long thì từ từ vào sau.

Ở trong nhà, ba nó đang ngồi nhâm nhi cà phê còn mẹ nó thì ngồi im trên ghế sofa, hai mắt đỏ hoe. Nhỏ chưa kịp lên tiếng, hắn đã vội nói:

– Nguyệt đâu rồi? Cô ấy có về nhà không bác?

– Cậu ngồi xuống đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu


– Ông Minh chậm rãi nói – Còn Gia Long và Giao Châu, hai đứa cũng ngồi đi.

– Xin bác cho cháu biết cô ấy đang ở đâu, làm ơn cho cháu biết đi – Hắn tiếp tục nói, vẻ mặt vô cùng lo lắng

– Tôi có được phép biết vì sao con bé lại bỏ đi khỏi nhà cậu không?- Ông Minh không trả lời mà hỏi ngược lại hắn
...

«1 ... 4647484950 ... 57»
Đánh Giá Của Bạn
Truyện Cùng Thể Loại
· Mail: hoahiep.vip@gmail.com
► Những nội dung trên wapsite được sưu tập từ nhiều nguồn trên internet ...
► View : +78(28005) | sitemap.xml | urllist.txt
► Loads : 0.00055/s | 8.4% | robots.txt | sitemap.html

Thank to : Xtgem.com