Bốn Tháng Yêu Chưa Đủ
Tịnh Ngôn chống chế, “Bác Lý à, anh ta ngồi trong xe đấy thôi, làm gì chịu đứng ngoài gió lạnh”.
Bà Lý nở nụ cười đôn hậu, “Cháu thử xuống xem bác nói có sai không. Hai cháu đẹp đôi lắm, mọi người ở khu nhà này đều khen hai cháu là một đôi Kim đồng Ngọc nữ, mau xuống với cậu ấy đi”.
Tịnh Ngôn không nói được lời nào. “Chu Thừa Khải, tôi hận anh vô cùng”, bất giác, Tịnh Ngôn nắm chặt nắm đấm, ấm ức gật đầu, “Cảm ơn sự quan tâm của các bác, cháu khoác áo rồi xuống ngay đây”.
Lửa giận bừng bừng, đóng sập cửa lại. Hoa Tịnh Ngôn mở tủ áo, với vội chiếc áo len và chiếc quần bò rồi chạy thẳng xuống lầu. Những người hàng xóm thấy cô xuống, mỉm cười hài lòng. Tịnh Ngôn nghiến chặt răng, chạy một mạch xuống phía dưới.
Cuối cùng cũng thấy Tịnh Ngôn xuống, Chu Thừa Khải bước tới, trong lòng mừng rỡ. Trời lạnh buốt, vậy mà Tịnh Ngôn chỉ mặc một chiếc áo len hở cổ, lộ ra hai vai xương gầy guộc, thoạt trông cũng biết cô đang giận dữ.
Chỉ còn cách nhau một bước, Tịnh Ngôn nộ khí ầm ầm, “Chu Thừa Khải, anh thật trơ tráo thô bỉ”.
“Chỉ cần trông thấy em, thì trơ tráo thô bỉ thế nào anh cũng nhận. Em thấy đấy, mọi người ai cũng rất tự nguyện giúp đỡ…”
“Đó là vì họ không biết chuyện.”
Tịnh Ngôn tức run lên, con người này đúng là trơ trẽn. Cô không còn muốn nhìn mặt anh ta, không muốn có bất cứ sự liên hệ nào với anh ta nữa, những điều đó cô đã nói đi nói lại với anh ta cả chục lần rồi, lẽ nào anh ta không hiểu?
“Lên xe mau đi. Em sắp lạnh cóng rồi đấy.” Chu Thừa Khải kéo tay cô.
“Đừng có động vào tôi.” Tịnh Ngôn lùi lại, “Chu Thừa Khải, tôi xuống đây để nhắc lại với anh, anh đừng có đến quấy rầy tôi và hàng xóm của tôi nữa”.
“Tịnh Ngôn, anh có điều này muốn nói với em, em lên xe đi được không? Mình tìm một chỗ nào đó ấm áp, vừa ăn vừa nói chuyện.” Thừa Khải mở cửa xe. giọng có chút nài nỉ.
Tiếng phanh xe bất ngờ ngắt lời họ, chiếc xe sang trọng dừng lại bên kia đường, một người đàn ông ló ra khỏi cửa, hướng về phía Tịnh Ngôn, “Tịnh Ngôn, em yêu, anh đến đón em đây”.
“William!” Không màng đến vẻ mặt ngơ ngác của Chu Thừa Khải, Tịnh Ngôn chạy tới, định bước lên xe.
“Tịnh Ngôn, anh ta là ai vậy?” Chu Thừa Khải chạy theo níu lấy tay Tịnh Ngôn.
“Liên quan gì đến anh? Hãy buông tay tôi ra.” Cô giằng mạnh, “Hôm nay tôi có hẹn với William, anh Chu, mời anh về cho”.
William ở bên kia đường đã sớm mở cửa xe đón Tịnh Ngôn. Đợi Tịnh Ngôn ngồi vào rồi, anh ta còn vẫy tay, “Chu Thừa Khải, xin lỗi nhé!”.
“Còn chờ gì nữa, đi mau đi.” Tịnh Ngôn giục, không hề quay đầu lại, liếc mắt nhìn William. William ngoan ngoãn đặt tay lên vô lăng, chiếc xe phóng vút đi trong chớp mắt.
“Tịnh Ngôn, gọi anh tới đây gấp thì ra là vì anh chàng này à? Trông cũng được đấy chứ, rất xứng với em, tại sao lại…” William thắc mắc.
“Anh ta lấy vợ rồi.” Trong xe đã ấm hơn, nhưng không hiểu sao, người Tịnh Ngôn vẫn run lên bần bật.
“Ồ?” Bị bất ngờ về câu trả lời, William im lặng hồi lâu, rồi quay người lại, hỏi nhỏ, “Bây giờ chúng ta đi đâu? Em mặc như vậy có lạnh không, có cần về thay áo không?”.
“Không cần, đi tới quán rượu.” Cô quay mặt ra ngoài cửa sổ, giọng dứt khoát, nét mặt lạnh tanh.
*******
Ly rượu trước mặt trong vắt nhìn thấu đáy, viên đá nổi trong dịch thể màu hổ phách, người đẹp ngồi bên cạnh uống như đang trong cơn khát. Nếu như thường ngày thì đây là thời điểm William thấy thú vị nhất, nhưng lúc này, ngồi bên Hoa Tịnh Ngôn càng uống mặt càng lạnh tanh, anh lại thấy ớn người, chỉ mong nhanh chóng kết thúc để về nhà.
Cúi xuống nhìn đồng hồ, anh nói nhỏ, “Tịnh Ngôn à, đã mười hai giờ rồi, hay là anh đưa em về nhé!”.
Cô quay lại, giọng giễu cợt, “William, anh biến thành phụ nữ từ khi nào vậy? Mười hai giờ đối với anh mới là lúc bắt đầu cơ mà?”.
“Ừ…” William không nói lại lời nào.
“William, anh năm nay bao nhiêu rồi?” Tịnh Ngôn đặt cốc rượu xuống, đột nhiên hỏi.
“Thưa quý cô, chúng ta là bạn học, đúng không, quen nhau lâu vậy rồi mà vẫn không biết tôi bao nhiêu tuổi à?”
“Bốn mươi ba?” Tịnh Ngôn nghiêng đầu.
“Em say rồi.”
“Thì cũng chỉ là lớp huấn luyện cấp tốc thôi mà, lớn tuổi nhất là Smith cũng chỉ hơn năm mươi, anh đừng giả đò với em.” Cô dửng dưng đáp, hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt anh chàng ngồi trước mặt.
Quen William hai năm trước, khi công ty cử cô tới New York tập huấn đào tạo, anh làm việc ở một công ty đầu tư xuyên quốc gia, từng đi khắp nơi trên thế giới. Mấy tháng trước vừa được cử tới phụ trách khu vực châu Á, tới Thượng Hải gặp lại cô, không ngờ hôm nay lại có vai trò này.
Mỉm cười đắng ngắt, Tịnh Ngôn luôn tỏ ra cứng ngắt như vậy. Với phụ nữ, khi tình cảm bị tổn thương, thường mượn rượu tiêu sầu, chí ít cũng khóc lóc thảm thiết, là người bạn trai đi cùng, tất nhiên anh cũng dang rộng vòng tay, thể hiện phong độ của một chàng vệ sĩ, nhưng với Tịnh Ngôn, rượu đã uống không ít, nhưng càng uống càng tỉnh, bây giờ lại bắt đầu đùa cợt với anh về chuyện tuổi tác, đúng là không thể tưởng tượng nổi. Trước đây ở New York, những lúc rảnh rỗi ở lớp tập huấn, mọi người cũng hay tụ tập vui chơi nhưng anh nhớ rất rõ là cô chưa bao giờ uống say cả, người con gái này liệu có phải là cô gái “ngàn ly không say” trong truyền thuyết?
“Ba mươi ba?” Thấy anh không đáp, cô tiếp tục đoán.
“Được rồi, được rồi, anh nói với em, năm nay anh ba mươi tám.” Giơ tay đầu hàng, giọng anh chân thật.
“Ba mươi tám?” Cô hơi chau mày, “Tại sao giờ vẫn chưa kết hôn?”.
“…”, im lặng một lúc anh mới nói, “Tịnh Ngôn, đó là chuyện riêng tư mà.”
Bất chợt mỉm cười, Tịnh Ngôn nói nhỏ, “Có phải anh đang đợi?”
William đang mỉm cười bỗng trở nên nghiêm nghị, cắn môi, “Hoa Tịnh Ngôn, quả thực anh không muốn nhắc đến chuyện này.”
“Anh vẫn đang đợi…” Cô tiếp tục đoán già đoán non, nụ cười trở nên lạnh lùng và xa xăm. “William, thời gian lâu như vậy, anh dựa vào cái gì mà cứ chờ đợi như thế?”.
Bất chợt nhìn thấy nụ cười ấy, William nén thở dài, “Vì tự anh thấy mình không thể mang hạnh phúc và bình yên cho một phụ nữ nào khác nữa, vì anh không muốn làm tổn thương đến một người vô tội, nên anh quyết định độc thân, Tịnh Ngôn, em hiểu anh chứ?”.
“Em hiểu.” Cô nâng ly rượu lên, “William, vì câu nói hay, chúc mừng.”
“Đừng uống nữa mà,” anh đưa tay giữ lấy chén rượu trên tay cô, “Để anh đưa em về nhà nhé.”
“Uống hết ly này đã,” cô khăng khăng nâng ly rượu, “Em không say, chút nữa không cần anh đưa về đâu, tự em lái xe về cũng được.”
Sao lại không có chuyện gì cơ chứ! Mười phút sau, William chỉ biết dở khóc dở mếu vì một Hoa Tịnh Ngôn say mèm gục mặt xuống bàn. Cái cô gái “ngàn ly không say” trong truyền thuyết thì ra chẳng qua là trước đây chưa bao giờ uống đến độ mà thôi. Ai ngờ, vừa lúc nãy còn tỉnh táo, chỉ vì một chén rượu cuối cùng bỗng trở nên như vậy. William lắc đầu thở dài, Hoa Tịnh Ngôn ơi, còn may là hôm nay cô gặp được tôi, chứ gặp một gã trai nào khác, liệu hắn có bỏ qua một người đẹp say mèm bất tỉnh này không? Thanh toán tiền xong, William vơ vội chiếc áo khoác của mình choàng lên người Tịnh Ngôn, đang định đưa cô ra xe thì một anh chàng bất chợt xuất hiện, bước tới ôm lấy cô trước.
William ngẩng đầu nhìn, kinh ngạc, trước mắt là một người đàn ông, nét mặt tái xanh nhìn anh chằm chằm, thì ra là anh chàng công tử lúc trước đứng dưới tòa nhà nơi Tịnh Ngôn ở....
Đánh Giá Của Bạn
· Mail: hoahiep.vip@gmail.com
► Những nội dung trên wapsite được sưu tập từ nhiều nguồn trên internet ...
► View :
+229(27851) | sitemap.xml
| urllist.txt
► Loads : 0.00055/s | 8.4% | robots.txt | sitemap.html
► Loads : 0.00055/s | 8.4% | robots.txt | sitemap.html
Thank to : Xtgem.com