Em yêu anh ngày cuối thôi nhé
Chúng ta xa nhau đDưới ánh bình minh buổi sáng, em lại một lần nữa bắt gặp giọt nước mắt cay đắng của anh!
Chính Hạo!
Một chàng trai mạnh mẽ, đầy kiêu ngạo, dũng mãnh như anh … cũng có ngày phải rơi nước mắt, bộc lộ rõ sự yếu đuối như thế này sao? Đã từ khi nào, anh trở nên thay đổi như thế! Anh đau khổ, khi đánh mất một người anh yêu? Hay chẳng qua chỉ là nuối tiếc khi đánh mất một người yêu anh?
Bao năm qua, em cố tình biến mất khỏi cuộc đời anh, cố gắng thay đổi hoàn toàn cuộc sống của chính mình. Em muốn cho anh biết, không có anh, em còn có thể sống tốt gấp trăm lần, gấp vạn lần nữa kìa. Thế nhưng, em lại không làm được.
Ngày qua ngày, em phát hiện rằng bản thân đã vô cùng hư hỏng, chẳng biết từ khi nào, em đã vô tình trở thành một đứa con gái trụy lạc, ăn chơi, đàn điếm. Tóc nhuộm hai lai, thường xuyên hút thuốc, qua đêm ở quán bar. Anh biết rồi đấy, em cũng đã ngủ cùng với người đàn ông khác. Không chỉ một, mà còn rất nhiều, rất nhiều …
Quán bar Ngày và Đêm, chính là điểm đến của em, mỗi khi đêm về.
Em là gái PR ! Anh hiểu không? Vì thế, đừng bao giờ khóc vì em! Xưa kia là anh không xứng với em, nhưng còn bây giờ, là em … không xứng với anh. Chúng ta, không xứng với nhau! Chúng ta, đã là hai đường phẳng song song, không có điểm tiếp xúc vào nhau nữa rồi, anh à!
Có lẽ, trái đất thật tròn, nước Việt Nam thật nhỏ! Vì thế, số phận run rủi lại khiến em gặp lại anh một lần nữa. Lần đó gặp anh, em thật bất ngờ, chỉ sau hai năm không gặp, anh đã trở nên tiều tụy thế này rồi. Râu không cạo, đôi mắt buồn khiến người khác nhìn thấy cũng phải não lòng, tóc tai cũng rối tung cả lên. Con người luôn chau chuốt vẻ bề ngoài xưa kia mà em từng yêu, đâu mất rồi!?
Lần đó, em tình cờ chôn chân đứng lặng tại bến xe bus, nơi lần đầu tiên anh nói tiếng yêu em. Anh cũng tình cờ đứng ở đó, đôi mắt thất thần nhìn dòng xe cộ tấp nập, thỉnh thoảng lại không nén được tiếng thở dài. Em lặng lẽ đứng ở một góc khuất nhìn anh thật lâu, chỉ thấy rằng anh không hề có ý định lên bất cứ xe bus nào, chỉ ngồi yên một chỗ, cho đến khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống.
Bản tính con người thật sự trong em, đã vội vàng thức tỉnh, chỉ sau hai năm ngủ yên trong quá khứ. Anh biết không? Chính vì sự gặp gỡ tình cờ của chúng ta, em đã dứt khoát rũ bỏ tất cả mọi thứ, từ bỏ nghề PR, nhuộm tóc màu đen như trước kia, trở lại là Vũ Hạ của thuở nào. Chỉ riêng mỗi chuyện, là em không thể nào dừng ngay được việc hút thuốc của mình được nữa!
Em đã vui vẻ trở lại, và biết cười nhiều hơn. Công việc mới của em, chính là làm nail cho một tiệm cắt tóc. Nhàn hạ, nhưng có thể khiến tâm hồn em thanh thản.
Một lần, có thể coi là tình cờ. Nhưng em không nghĩ rằng, chúng ta còn có thể gặp lại lần thứ 2. Anh đã vô tình chuyển nhà ngay bên cạnh nơi em làm. Thật nực cười, chính anh là người đã thức tỉnh em. Nhưng cũng vì anh, đã khiến em mất luôn việc làm.
Em sợ phải gặp anh, sợ phải đối mặt với anh. Và càng sợ cái việc làm PR nhơ nhuốc của mình. Chỉ cần gặp anh, nhìn thấy anh, em như nếm lại nỗi đau đớn của trước kia, con tim quặn thắt lại, đau đến không thể thở nổi. Chính Hạo! Anh hiểu không?
Cũng như lần tình cờ gặp ở trạm xe bus, anh vẫn không phát hiện được sự hiện diện của em. Chỉ ở gần anh, chỉ cách vài bước chân, cách một vài số người. Thế nhưng, em lại cảm thấy như chúng ta cách xa nhau cả hàng cây số.
Nước mắt lặng lẽ rơi, tim em như rỉ máu, không kiềm chế được mà muốn ôm chầm lấy anh. Mùi vị nước mắt mặn chát thấm trên đầu môi, làm sao có thể so với nỗi đau trong trái tim này.
Em đã tự động xin nghỉ việc, chỉ vì không muốn đụng chạm anh. Nhưng bỏ công việc rồi sẽ thế nào, em cũng không kiềm chế được bản thân mình, mà hằng ngày luôn lén núp ở một nơi nào đó, lặng lẽ quan sát anh, ngậm ngùi trong đau đớn.
Thời gian thấm thoát trôi qua, anh vẫn không biết được sự tồn tại của em. Chỉ lặng lẽ đi khắp nơi chứa đựng những kỷ niệm của chúng ta, và lặng lẽ khóc. Em phát giác ra một điều, anh đã trầm tính đi rất nhiều rồi. Chính Hạo của em!
Quan sát anh mỗi ngày, có thể làm cho trái tim của em được thỏa mãn một ít nhung nhớ, vơi bớt một ít đau thương. Nhưng ông trời thật quá tàn nhẫn, khi thời gian đã dần chữa lành trái tim em, thì lại một lần nữa như chết đứng khi hay tin… em mắc căn bệnh HIV
.
.
.
.
Một năm trôi qua …
Anh vẫn như thế, chỉ riêng em … sắp không còn được nhìn thấy anh nữa rồi!!!!
Sống trong nỗi cô đơn, tủi vì căn bệnh quái ác, em đã không còn biết cười. cũng không biết khóc. Gương mặt lạnh lùng vô cảm, chỉ biết dõi mắt theo anh từng ngày tháng trôi qua …
Anh biết không? Đó chính là động lực duy nhất, để em có thể tiếp tục sống!
Mặc dù, bác sĩ bảo rằng, bệnh tình của em càng lúc càng nghiêm trọng. Có thể sẽ không sống nổi trong vòng một tháng nữa…
Bất giác, trong lòng em thật sự mong rằng … có một ngày, anh tìm cho mình một người con gái, có thể cùng anh chung sống đến suốt cuộc đời, hạnh phúc mỹ mãn!ã lâu lắm rồi, ba năm dài đằng đẵng … có lẽ, giờ em đã có một người bạn trai yêu thương em hơn anh, không tồi tệ như anh. Cũng rất có thể, em đã tìm được cho mình một mái ấm gia đình êm ấm, hạnh phúc mỹ mãn rồi. Có phải không?
*******************************
Hôm nay, cũng như mọi ngày khác. Anh lại nhớ đến em!!!Không biết đã bao nhiêu lần, nhìn những cô gái có dáng người như em, mái tóc dài bồng bềnh giống em. Anh lại tưởng đó chính là em!Nhưng hôm nay, có phải thật sự anh nhìn lầm? Có phải vì quá nhớ em, nên anh đã nhìn thấy một cô gái có khuôn mặt giống em y hệt!? Đó có phải là em không???Vũ Hạ! Vũ Hạ!Anh mừng đến phát điên, gào tên em trong niềm hạnh phúc vô bờ. Thế nhưng em chẳng thèm nhìn anh, cũng không hề quay lại. Trong khoảnh khắc đó, anh như người vui sướng khi đang chết đuối vớt được chiếc phao, nhưng rồi lại hốt hoảng khi phát hiện chiếc phao bị thủng. Em bước đi thật nhanh, phút chốc biến mất giữa biển người tấp nập.
Anh sợ hãi, chạy như điên kiếm tìm em trong vô vọng, gào tên em trong vô thức. Bất giác, tim anh như nghẹn lại, không thể thở nổi., khi nhận ra rằng em đã biến mất nhanh khỏi anh như làn khói.
Bờ môi lạnh ngắt, đôi mắt anh phút chốc bỗng nhòe đi, không còn nhìn thấy rõ được bất cứ ai xung quanh nữa, cả người anh run rẩy, tứ chi mềm nhũn. Đến khi trạng thái đang rơi dần đến tuyệt vọng, thì đột ngột anh lại thấp thoáng thấy bóng dáng em, bước vào cửa bệnh viện.
Đờ đẫn theo sau em như bị thôi miên, tim anh lại càng đập dữ dội. Trong lòng anh dấy lên một nỗi bất an, em đã gặp chuyện gì, tại sao lại vào bệnh viện? Bệnh của em là bệnh gì? Có nghiêm trọng không? Có nặng lắm không? Em bệnh thế này, ai sẽ chăm sóc em? Ai sẽ lo lắng mọi thứ, bảo vệ em thật chu đáo? Em sẽ biết cách bảo vệ bản thân, tự lo cho bản thân được sao?
Biết bao nhiêu câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu anh, cứ muốn lao đến hỏi em cho thỏa mãn lòng. Nhưng câu muốn nói ra lại cứ bị nghẹn trong cổ họng, không thốt nổi nên lời.
Anh lặng lẽ nhìn em bước vào cửa phòng bệnh, mà lòng như lửa đốt. Tim đập mỗi lúc một nhanh, mồ hôi bỗng ứa đầy trên trán. Sự sợ hãi trong anh càng lớn dần, anh càng sợ rằng em xảy ra chuyện!!!
Ba năm rồi, cái cảm giác bất an sợ mất em, lại một lần nữa xuất hiện trong anh. Nó cứ lớn dần, lớn dần, đến mức chèn ép cả trái tim anh, không thể thở nổi.
Hồi lâu sau, cánh cửa phòng bệnh bật mở, em thất thần bước ra ngoài với sắc mặt tái nhợt. Anh kinh hoàng thấy được vài giọt nước mắt long lanh trong mắt em, đua nhau chảy xuống hai gò má, bờ môi run rẩy như đang kiềm nén để không phải bật khóc.
...► Loads : 0.00014/s | 2.1% | robots.txt | sitemap.html
Thank to : Xtgem.com