Khi Ta Là Kẻ Ngốc
“... Còn Linh Lan, em bị cấm học một tuần, làm kiểm điểm và hạ một bậc hạnh kiểm của tháng này. Chúng tôi sẽ liên lạc với gia đình của em sau.”
Tôi đứng đơ ra như tượng đá, tiếng bước chân của Ngọc Thi xa dần và tiếng cười khẩy của cô ả theo gió vang đến bên tai tôi. Cuộc đời tôi chưa bao giờ tức giận như thế này cũng chưa bao giờ ghét một người như thế này. Tôi uất ức nhìn thầy giám thị, tức đến nỗi chẳng nói được một chữ.
“Em về lớp đi. Từ ngày mai sẽ bắt đầu hình phạt này.”
Tôi không tin vào tai mình nữa, vô thức xoay người, vô thức bước đi, cử động cứng đơ như một con rô-bốt. Tôi cúi gầm mặt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn theo từng bước chân. Tôi đứng lạnh, nhìn mông lung ra ngoài, lạnh lùng nói:
“Thầy giám thị, thầy có thể hỏi Thảo Nghi xem xem sự việc có như nãy giờ Ngọc Thi nói không, được mà, phải không thầy?”
Quả thật là tôi chưa bao giờ tức giận thế này cả, dù có giận thế nào chăng nữa, tôi cũng sẽ ngửa mặt lên cười trong một vài phút sau. Tính tôi vô tư, không lo nghĩ gì nhiều, nhưng bây giờ, tôi tức tới nỗi không thể mở miệng ra nói một chữ, nửa chữ cũng không. Đứng trước cửa lớp, tôi ngửa mặt hít một hơi thật sâu, chớp chớp mắt, mím môi rồi mở "xoạch" cửa bước vào. Hàng loạt ánh mắt hướng về tôi, rồi tiếng xì xào bàn tán lại nổi lên. Cô Di nhìn tôi và lại lắc đầu. Tôi cúi gầm mặt, nhíu mày, uất ức, đi thẳng lại bàn mình, ngồi xuống và úp mặt xuống bàn.
“Mọi người yên lặng nào, chúng ta tiếp tục bài học.”
Mọi tiếng động cứ lướt bên tai, một giọt nước mắt chực trào ra khóe mi.
Giờ ra về, tôi ghé vào phòng y tế thì nghe nói là Thảo Nghi đã về nhà trước rồi. Tôi gật đầu, hờ hững ra về, vô hồn bước đi mặc cho gió mùa đông lạnh lẽo. Bỗng ai đó khoác áo cho tôi, vòng tay ôm cổ tôi, bên tai tôi vang lên chất giọng ấm áp:
“Khóc thì cứ khóc đi.”
Tôi quay lại, ngẩng đầu nhìn Thiên Ân. Không kiềm được run lên, miệng mếu mếu, chưa gì mắt đã ươn ướt. Tôi giơ tay lên che mắt, mím chặt môi và... dặm lên chân cậu ta một cái mạnh, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Khóc cái gì mà khóc. Cái này người ta gọi là tiến thoái lưỡng nan thôi. Tức quá thì phải vậy chứ sao! Khóc gì mà khóc! Tôi hầm hầm như thế, chỉ là... chỉ là...”
“Chỉ là sao?”
Thiên Ân nhướn mày hỏi, tôi cúi gằm mặt, không biết nên nói gì.
“À.... ờ... chỉ là... chỉ là... Là tôi đói bụng.”
“…”
“Tôi đói bụng với lại hôm nay có chuyện không vui. Nhân danh đang hẹn hò, cậu phải khao tôi một bữa ở nhà hàng 5 sao.”
Quỡn quá nói đại một câu, nghĩ rằng chắc cậu ta sẽ từ chối ai dè cậu ta gật đầu cái rụp rồi nắm tay lôi tôi đi xềnh xệch như kéo bao cát.
Lúc ấy, tôi đâu biết được, đằng sau cây cổ thụ lớn ở cách chúng tôi chừng 50m có một người đứng ở đó. Người đó xoắn xoắn lọn tóc vàng của mình, vỗ vỗ cái điện thoại trên tay, nở nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý.Chương 11. Đức Duy - Tên Đầu Gấu
Bếp nhà Linh Lan.
Tôi khoanh tay để lên bàn, gục đầu xuống mặt bàn lạnh băng.
Cạch!
Mẹ tôi để một đĩa bánh gato caramel trước mặt tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn mẹ, ngạc nhiên hỏi: “Gì vậy, mẹ?”
“Quà tặng con gái. Chúc mừng con lần đầu tiên trong đời bị đuổi học.” Mẹ tôi vỗ tay bộp bộp, cười híp mắt. Thằng em Uy Vũ của tôi từ trên lầu chạy ùa xuống, ôm chầm lấy mẹ, nũng nịu nói rằng: “Chị hai được cái đánh nhau là giỏi. Như em đây này, hiền lành, dễ thương ai cũng mến.”
“Phải rồi, thằng nhóc ẽo lã.” Tôi một tay chống má, một tay cầm chiếc thìa gõ gõ lên đĩa bánh, nhướn mày nhìn Uy Vũ nói châm chọc. Nó phồng má, tức run người giơ nắm tay về phía tôi. Tôi nghênh nghênh mặt thách thức.
“Thôi nào...” Mẹ tôi xoa xoa đầu Uy Vũ, cười cười đi lại bếp. Thằng nhóc Uy Vũ lè lưỡi làm mặt xấu với tôi rồi lon ton chạy theo mẹ. Ba tôi để tờ báo xuống, cười hà hà vỗ vỗ vai tôi: “Con gái của ba là phải mạnh mẽ, cường tráng. Dám làm, dám nhận, không kêu ca.”
“Nhưng mà ba ơi, con không có thật mà.” Tôi uất ức nhìn ba, cả ba tôi cũng nghĩ tôi đánh Ngọc Thi thật sao? Ờ thì đánh thật, nhưng mà...
“Ba biết mà. Nhà trường điện thoại về nhà nói thế thôi chứ ai mà tin chứ. Toàn bịa đặt, con gái của ba hiền lành như thế này mà. Nếu đình chỉ học một tuần mà không truy rõ lí do như thế, chi bằng con ở nhà luôn một tuần này đi cho khỏe, khỏi cần đến trường.”
Ba tôi tựa người vào ghế, ánh mắt ôn hòa nhìn tôi. Tôi mím môi, chọc chọc thìa vào miếng bánh trước mặt. Ba không nói thì con cũng đâu có ý định đến trường. Dù sao cũng có người chép bài giúp mà. Hí hí...
Sáng hôm sau, tôi đang cuộn mình trong chăn thì nghe tiếng chuông dưới nhà vang lên. Như có gì đó hối thúc, tôi tung chăn chạy một mạch xuống nhà rồi ngoái đầu vào bếp nói: “Mẹ, mẹ, để con mở cửa cho.”
Quả đúng như tôi đoán, kẻ bấm chuông chính là Thiên Ân. Tôi kéo cậu ta đứng sang một bên, nhỏ giọng nói: “Tôi bị đình chỉ học một tuần rồi, cậu đến đây làm gì?”
“Vậy à...”
Cậu ta chỉ nói có thế, vỗ vỗ đầu tôi rồi bỏ đi. Tôi thở dài nhìn cậu ta một hồi rồi bước vào nhà. Được nửa bước, tôi đứng sững lại, nhìn lại mình từng trên xuống dưới: áo thun dài tay hình chuột Mickey với quần short, xộc xệch, tóc rối bù, mắt lờ đờ do mới ngủ dậy. Tôi vỗ trán mình một cái, vuốt mặt từ trên xuống dưới rồi đạp cửa đi vào nhà. Đúng là vô ý vô tứ mà.
Tôi ở nhà cũng không được yên lành. Mẹ bảo tôi đi siêu thị mua đồ cho mẹ, tôi gật gật đầu đồng ý. Cùng đường tới trường với thằng nhóc em tôi, tôi ngỏ ý đưa nó đi học nhưng nó khăng khăng từ chối. Tính tò mò nổi lên, tôi nhất quyết đòi đưa nó đi cho bằng được. Đi được một quãng thì tới hiệu sách, một cô nhóc từ trong hiệu sách chạy ra, cười tươi hơn hoa, chạy lại Uy Vũ, hớn hở: “Uy Vũ, hôm nay cậu đến sớm quá.”
Thằng nhóc Uy Vũ cúi cúi mặt, gật đầu. Tôi đứng kế bên quan sát, cắn cắn móng tay, cố gắng nín cười. Cô nhóc kia giờ mới chú ý đến người đang đứng bên cạnh Uy Vũ, tức là tôi đây, cô bé e dè, hỏi: “Chị là ai ạ?”
“Chị tên Linh Lan, chị gái của Uy Vũ.”
Tôi cúi người xuống bẹo vào má cô nhóc nhỏ. Cô nhóc nhe răng cười tinh nghịch: “Chào chị hai, em tên Hải Yến.”
Nghe lời ngây thơ của em ấy xong, hàm răng của tôi như muốn rớt ra ngoài. Uy Vũ trợn mắt nhìn tôi, tôi chỉ cười trừ chứ biết làm sao.
Tôi để tay lên đầu hai đứa nhóc, nhìn chúng cười cười: “Chào hai nhóc nhé.”
Nói rồi tôi chạy vụt đi. Trong lòng nhốn nháo vô cùng. Có lẽ là... thằng nhóc em tôi nó để ý người ta cũng nên. Thật là...
Hôm nay là thứ bảy, tôi ngáp ngắn ngáp dài đi xuống dưới nhà. Vừa xuống tới đầu cầu thang, mẹ đã chìa một tờ giấy và ví tiền trước mặt tôi. Tôi gãi gãi đầu rồi cũng nhận lấy. Con gái là thế, đi chợ, làm bếp núc, nhưng tôi không phải là đứa con gái đảm đang. Ôi trời ơi...
Tôi mua xong những thứ mẹ cần cũng tới khoảng gần trưa. Hôm nay mẹ bảo tôi mua nhiều ghê! Thịt gà này, khoai lang, khoai tây, bột cà ri...? A, hôm nay mẹ sẽ nấu cà ri sao? Có cà ri ăn, cực khổ thế này cũng chịu, hí hí.
“Ê!”
Đi ngang công viên, bỗng có tiếng gọi giật lại. Tôi đứng lại ngó xung quanh, ở đây yên ắng lắm, bây giờ lại ít người qua lại, tên khùng nào la làng giữa ban trưa thế này?
“Tôi gọi cô đó.”
Tôi quay đầu nhìn vào bên trong công viên, chỗ cây cổ thụ gần bờ hồ nơi có một người ngồi trên chiếc xe phân khối lớn. Người đó vẫy vẫy tay ý bảo tôi lại. Tôi nhìn ra sau mình, không có ai cả, vậy là chắc chắn gọi tôi rồi. Tôi nheo mắt lạ nhìn, ôi ma ơi, tôi muốn té ngửa. Người ngoắc tôi lại là tên đầu gấu hôm nọ. Tôi méo miệng cố nặn ra một nụ cười, giơ tay cao rồi lắc lắc cổ tay, rồi lại hướng tay chỉ chỉ về phía trước. Ý của tôi là: “Đại ca, mẹ em đang chờ em ở nhà nên không tiện nói chuyện với anh. Em đi trước nha!”...
Đánh Giá Của Bạn
· Mail: hoahiep.vip@gmail.com
► Những nội dung trên wapsite được sưu tập từ nhiều nguồn trên internet ...
► View :
+108(28035) | sitemap.xml
| urllist.txt
► Loads : 0.00026/s | 3.8% | robots.txt | sitemap.html
► Loads : 0.00026/s | 3.8% | robots.txt | sitemap.html
Thank to : Xtgem.com