Disneyland 1972 Love the old s

hoavlog.wap.sh

game hack Cách Cài Game Và Ứng Dụng Có DATA - OBB
game hack Hướng dẫn cách cài đặt file APK trên Android
· » Thư Viện »
↓↓ Khi Ta Là Kẻ Ngốc
  Admin (Admin)
Lượt xem :

Khi Ta Là Kẻ Ngốc


Trời ơi, để quên ví tiền ở nhà rồi, điện thoại cũng không đem theo. Làm sao bây giờ? Tôi ôm đầu, muốn khóc cũng không có nước mắt. Thiên Ân nhướn mày hỏi: "Gì thế?"
Tôi đau khổ nhìn cậu ta: "Tôi để quên ví ở nhà, tôi muốn mua sách."
Thiên Ân nhếch môi cười, ánh mắt nham hiểm, cậu ta nói: "Haizz, cậu chẳng làm được việc gì ngoài đọc sách à?"
Câu này nghe quen quen, tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta, cậu ta nhướn mày nhìn tôi. Tôi mếu máo, thầm than vãn trong lòng.
"Xin lỗi đã để quý khách đợi lâu."
Thiên đường là đây. Một bàn đầy ắp thức ăn của nhà hàng năm sao mà không tốn một xu và tôi quên luôn vụ mua sách. Tôi chén, chén sạch không còn một dấu vết nào. Thiên Ân trố mắt nhìn tôi chẳng nói nổi một từ, lát sau cậu ta đứng dậy phủi quần áo định đi đâu đó.
"Cậu đi đâu thế?" Thấy cậu ta bước đi, tôi ngạc nhiên hỏi. Cậu ta khẽ đáp: "Tôi ra ngoài này chút."
Tôi gật đầu, ngồi hát vu vơ mấy câu. Thiên Ân nhìn trước nhìn sau mờ ám rồi bước ra ngoài. Cậu ta vịn cánh cửa chính, ló đầu vào gọi tên tôi. Tôi ngạc nhiên "Ơi!" một tiếng và ngã ngửa... Cậu ta đã ôm hết đồ và chạy ra cửa tự khi nào, nhìn tôi vẻ mặt vô cùng ngây thơ. Tôi tức giận: "Cậu định đi đâu vậy?" Thiên Ân vuốt vuốt mái tóc, mặt cứng đơ, miệng cử động: "Từ bây giờ, nếu cậu ngoan ngoãn làm bạn gái của tôi, nghe lời tôi thì tôi sẽ thanh toán số tiền này giúp cô."
Tôi méo miệng nhìn cậu ta.
"Sao nào?" Cậu ta nhướn mày nhìn tôi thách thức.
Tên chết tiệt này! Cậu bị hâm à? Bây giờ ăn nhiều thế này, mà mình không có tiền thì phải làm sao đây? Tôi đắn đo suy nghĩ, cậu ta vẫn ung dung đứng ngoài cửa. Trời ơi, điện thoại cho ba mẹ? Quê lắm, mà cũng đâu có nhớ số! Hu hu rối quá, mà sao phục vụ ở đây chẳng nói gì thế? Mà kệ, tôi cứ đồng ý đại đi, cậu ta trả tiền xong mình sẽ lật lọng à mà còn phải dần cho một trận nữa chứ, lại thêm đây là lời nói thoảng thôi mà, ai nghe ai thấy chớ. Nghĩ thế, tôi cắn răng thốt ra hai chữ: "Đồng-ý!"
"Rõ ràng nào..."
"Tôi... đồng ý hẹn hò với... à, Thiên Ân. Thế đã được chưa?"
Tên Thiên Ân đó đi về phía tôi, rút cái gì đó dưới khăn trải bàn ra. Tôi lừ mắt nhìn cậu ta rồi vác ba lô đi thẳng ra cửa. Thì ra cậu ta nhét máy ghi âm ở đó, mà kệ nó, tôi vẫn sẽ lật lọng. Thiên Ân từ trong đi ra. Thật xấu hổ quá, tại tôi quên đem tiền thôi nếu không tôi cũng không thèm. Cậu ta nhìn tôi cười cười.
Cậu ta cười? Lần đầu tiên thấy cậu ta cười, dưới ánh đèn, nụ cười sáng rực, đẹp như thiên thần. Tôi nhìn không chớp mắt. Cậu ta cốc đầu tôi một cái, mộng liền tan vỡ. Tôi biết rồi, cỡ cậu ta là Tử Thần mới đúng, Thiên Thần phải là tôi. Tôi liếc cậu ta một cái, dặm chân cậu ta một phát đau điếng rồi bỏ đi.
Thật ra, tôi đang rất rất rất xấu hổ, hai má đỏ ửng lên, tránh mặt trước đã, không còn tâm trí đâu mà lật lọng nữa rồi.Chương 2. Ngày Bình Thường?

Sáng hôm sau, tôi mệt mỏi bám lấy cái chăn ấm mãi chẳng muốn rời xa. Đâu đó vẳng tới tiếng của thằng em tôi: “Mẹ ơi, chị hai dậy trễ quá, con đi học trước nha.”
Tôi tung chăn vùng dậy, hoảng hốt: “TRỜI ƠI! TRỄ HỌC RỒI?! Thằng nhóc Uy Vũ, sao không...?”
Bốn bề yên tĩnh, tối om. Tôi ngơ ngác ngó xung quanh, ra là mơ sao? Tôi huơ tay lấy cái đồng hồ trên đầu giường.
“Đùa nhau à? Mới có 5h30 thôi?!” Tôi nắm chặt chăn, gào thét trong lòng. Tôi nằm xuống, kéo chăn che mặt. Trở qua phải, lăn qua trái, mãi không ngủ được, không tài nào ngủ lại được.
Ôi, nhức đầu quá! Tôi tức tối, vò vò mái tóc rối rồi hậm hực đi làm vệ sinh cá nhân. Phá lệ đi sớm một bữa vậy.
Mặc dù ngủ không được nhưng cũng không tài nào tỉnh táo được. Mắt cứ nhắm nhắm mở mở, đi trên đường mà loạng choạng như người say rượu. Trường vào buổi sáng như thế này vắng lặng, hầu như không có ai. Tôi dám cá mình là người đi sớm nhất lớp. Nghiêng nghiêng ngã ngã cuối cùng tôi cũng đặt chân lên nấc thang cuối cùng, tôi mở mắt nhìn về phía lớp học...
“Ực…” Nuốt một ngụm nước bọt và cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Tôi đứng lặng, người như hóa đá, há hốc nhìn người phía trước. Tôi mếu máo: “Không phải mình gặp ma chứ?”
Phía cửa lớp tôi, một cô gái xõa tóc dài mặc đồng phục đang lấp ló rất mờ ám lại còn có một nụ cười đáng sợ trên môi nữa. Tôi đã tỉnh hẳn, rón rén nấp ở lớp kế bên. Tôi tự hỏi, mới sáng sớm mà có người trốn viện rồi sao? Tôi nghi hoặc ghé mắt nhìn vào lớp mình thì thấy cô ta đang đi ra, mắt nhìn thẳng phía trước. Tôi giật mình nép sát mình sau cánh cửa của lớp kế bên, tim đập thình thịch tưởng như lúc nãy cô gái ấy đang nhìn thẳng vào mắt mình. Tiếng bước chân xa dần, tôi thở phào nhẹ nhõm kéo cửa bước ra trở về lớp. Tôi ngoái đầu nhìn lại phía cầu thang, nghi hoặc. Ngồi xuống, hít một hơi thật sâu tự trấn an mình. Đừng sợ, đảm bảo con nhỏ đó trốn viện chứ ma làm gì xuất hiện vào buổi sáng như thế này chứ. Tôi mò tay xuống học bàn. Ngạc nhiên, mò lại một lần nữa. Thật ngạc nhiên, có cái hộp gì đó nóng nóng trong học bàn tôi. Tôi lập tức cúi xuống nhìn và lôi cái hộp bí ẩn ấy lên. Đây là... một hộp cơm trưa tự làm còn nóng hổi. Tôi hoảng sợ run lập cập. Tôi thử mở hộp cơm, hương thức ăn thơm lừng xộc vào mũi.
“Trông ngon quá!” Tôi bất giác reo lên, mùi hương thức ăn đã làm “lu mờ” trí óc tôi rồi. Tôi nhìn trước ngó sau, không có ai hết, tôi có ăn cũng chỉ mình tôi biết. Quả thật rất ngon, ai lấy được cô này chắc tu ba đời.
“Ngon thật đấy!”...
Tôi cười hì hì, vỗ vỗ bụng rồi để hộp cơm trở về chỗ cũ. Mặc kệ tặng cho ai, bàn của tôi là thuộc về tôi. “Mà không biết chuyện xấu xa này có ai thấy không ta?” Tôi bỗng cảm thấy lo, nhỡ ai thấy chuyện xấu hổ này rồi sao? Chết thật, nhỡ ai thấy rồi sao? Đột nhiên một giọng nói nhẹ tênh thoảng qua tai tôi: “A, thấy rồi!”
Tôi giật mình quay phắt lại, gương mặt Thiên Ân gần sát gương mặt tôi, mắt nhìn thẳng vào mắt tôi, mà hôm nay cậu ta không đeo kính. Hơi thở ấm của cậu ta phả lên mặt tôi làm mặt tôi nóng ran. Tôi quay đầu sang chỗ khác, lấy tay che mặt lại và đẩy cậu ta ra. Cậu ta nhếch môi, nói với vẻ châm chọc: “Xấu hổ kìa.”
Vẫn cái gương mặt lạnh lùng ấy nhưng không đeo kính, lại còn cái nhếch môi ấy, tôi cứ ngỡ đây là một người khác ấy. Tôi lắp bắp: “Cậu... cậu... thấy gì chứ? Tôi có làm gì đâu mà thấy.”
Thiên Ân thu lại cái nhếch môi, gương mặt trở về nét lạnh lùng như lúc đầu. Cậu ta ngồi xuống rồi lấy kính ra đeo, tôi nhìn cậu ta không chớp mắt, lát sau, cậu ta lên tiếng: “Có cơm dính trên miệng cậu kìa.”
Tôi luống cuống phủi phủi, gương mặt đã đỏ giờ còn đỏ hơn. Thiên Ân nhìn tôi rồi ôm bụng cười ha hả, lần đầu tôi thấy cậu ta cười như thế, tuy thật là xấu hổ nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy vui lây. Tôi bật cười, Thiên Ân vỗ đầu tôi cười phì một cái. Lớp học yên tĩnh, tiếng cười vang xa, không gian tĩnh lặng rực rỡ màu hồng.
Tôi đã từng nói mình là một kẻ lười. Trời có sập tôi vẫn là một kẻ lười. Giờ học chán vô cùng, lời giảng của giáo viên từ tai này nó lọt qua tai kia đi mất, chẳng bao lâu tôi đã gục cho tới giờ ra chơi.
Hình như tiếng chuông vừa reo, tôi lờ mờ cho là mình đã được cứu nhưng không tài nào mở mắt được. Có ai đó vừa vén tóc tôi, ngón tay lành lạnh người đó chạm phải da mặt tôi, như có một luồng điện mạnh chạy qua, tôi giật mình ngồi bật dậy. Thiên Ân mở to mắt nhìn tôi, tay vẫn còn vươn ra trước mặt tôi. Tôi bối rối quay mặt sang chỗ khác, lúng túng lảng sang chuyện khác: "Cậu... cậu không... ừm, ra căn tin sao?"
“Bây giờ đi, cậu đi với tôi không?” - Thiên Ân chớp mắt một cái ánh mắt liền chuyển hướng nhìn ra cửa sổ, nói. ...
Đánh Giá Của Bạn
Truyện Cùng Thể Loại
· Mail: hoahiep.vip@gmail.com
► Những nội dung trên wapsite được sưu tập từ nhiều nguồn trên internet ...
► View : +96(27718) | sitemap.xml | urllist.txt
► Loads : 0.00030/s | 4.5% | robots.txt | sitemap.html

Thank to : Xtgem.com