Yêu Em... Em Biết Không.?
Có lẽ ở mức độ nào đó, Bùi Tử Nghị cũng nghĩ như vậy... anh ta không muốn Tiểu An phiền não về vấn đề này. Ngoài cửa có một người phụ nữ đang đứng, cô ấy không dám đi vào trong phòng, giống như sợ mình sẽ phá hư bầu không khí của hai người kia. Cô khẽ thở dài một hơi, rất nhẹ, nhưng lại vang dội trong đáy lòng. Kỷ Xảo An đơn thuần không thể tiếp nhận được loại tâm tình quá phức tạp này, cô thích mọi người, cho dù người đó không thích cô, nhưng cô vẫn thích tất cả mọi người. Hơn nữa cô rất thích Nghị Nghị, Nghị Nghị là bạn tốt nhất của cô, cô thích giống như hồi còn bé cùng anh ăn kem, chơi rất vui vẻ. Nhưng mà không thấy Nghị Nghị, Nghị Nghị đã đi đến nơi gọi là nước Mỹ. Cô rất nhớ Nghị Nghị... Một Bùi Tử Nghị đã làm thay đổi cuộc sống của Kỷ Xảo An... từ trước đến nay, cô chưa từng phiền não, bởi vì cô thích chơi đùa, có trái tim cởi mở, lạc quan yêu đời, nhưng sau khi Bùi Tử Nghị đi, đột nhiên cô cảm thấy tất cả mọi thứ đều khác. Cô nhớ Nghị Nghị quá... "Tiểu An, đang nghĩ gì vậy?" Cô gái đang đi đến tên là Phương Hân Nghi, là CEO của hội Kim Cơ, là bạn tốt Tiểu An quen khi học cấp hai, là một cô gái thông minh, đáng tiếc do một lần bị tai nạn mà chân đi cà thọt. Tiểu An nhìn thấy cô liền cười, "Nghi Nghi..." Phương Hân Nghi ngồi xuống cạnh cô, "Cậu gọi mình như vậy khiến mình có cảm giác mình rất già, nghe cứ như dì của cậu vậy đó!" ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Kỷ Xảo An cười, Phương Hân Nghi cũng cười, trên thực tế, cũng không hiểu nổi tại sao hai cô gái này lại trở thành bạn tốt. Lúc còn đi học Phương Hân Nghi là một học sinh xuất sắc, nhưng vì không "trọn vẹn" nên người xung quanh luôn nhìn cô bằng cặp mắt khác thường, chỉ có Tiểu An cười chân thành với cô. Chỉ cần biết Tiểu An thì nhất định sẽ thích cô, một cô gái nhiệt tình lại đáng yêu, ngay cả cô cũng từ bỏ công việc có thu nhập cao, bằng lòng đến đây là hội Kim Cơ này làm, cùng Tiểu An trợ giúp những đứa bé giống như Tiểu An. Nhưng thật ra còn một nguyên nhân nữa khiến cô đến hội Kim Cơ này, đó là vì người đàn ông tên Giang Uy, chẳng qua đó chỉ là tình yêu đơn phương của cô mà thôi. "Tiểu An đang nhớ Bùi Tử Nghị sao?" ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Lại nghe được cái tên này, "Nghị Nghị..." Phương Hân Nghi nhìn ra được, do cũng là phụ nữ nên cô cũng cảm động: Có lẽ Tiểu An không thông minh, nhưng về mặt tình cảm... thì cô ấy thích Bùi Tử Nghị! Chẳng qua là Xảo An không hiểu, mà có thể Bùi Tử Nghị cũng cho là cô ấy không hiểu. "Đừng lo lắng, Bùi Tử Nghị đi nước Mỹ, mình nghĩ qua một thời gian nữa cậu ấy sẽ quay về, cậu phải ngoan đó!" Bỗng nhiên, Kỷ Xảo An đang cúi đầu chơi tay mình liền ngẩng đầu lên nhìn Phương Hân Nghi, trong đôi mắt hiện lên khát vọng. "Nghi Nghi..." "Làm sao vậy?" Nắm tay Phương Hân Nghi, Kỷ Xảo An kích động nói, "Nước Mỹ, Tiểu An muốn đi nước Mỹ..." Mới đầu Phương Hân Nghi không cảm thấy có gì lạ, liền gật đầu, "Cậu có thể hỏi bác Kỷ! Mình nghĩ bác trai thương cậu như vậy, nhất định sẽ đồng ý." Nhưng mà Tiểu An lắc đầu, ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn "Nước Mỹ..." Phương Hân Nghi cảm thấy có gì đó lạ lạ, "Cậu... không phải muốn mình đưa cậu đi chứ?" Lại lắc đầu, Kỷ Xảo An đang cố gắng nghĩ xem nên biểu đạt ý nghĩ của mình như thế nào, sau đó mới nói: "Tiểu An... muốn tự mình đi..." Phương Hân Nghi há to mồm, một lúc lâu sau cũng không nói được gì, cuối cùng cũng nặn ra được mấy chữ, "Tiểu An, cậu đang nói đùa sao!" "Tiểu An muốn đi nước Mỹ..." Phương Hân Nghi lắc đầu, "Mình không nghe nhầm chứ, cậu muốn đi một mình? Không muốn người nhà đi cùng?" Tiểu An lắc đầu, "Không cần..." Phương Hân Nghi vội vàng nắm bả vai Kỷ Xảo An, nhìn thẳng vào mặt cô, lại nhìn thấy vẻ kiên định trong mắt cô. "Wow ~~ ông trời! Tiểu An, mình thành thật nói cho cậu biết, điều này không thể nào! Thứ nhất, bác Kỷ sẽ không đồng ý để cậu một mình đi nước ngoài; thứ hai, mình cũng không đồng ý để cậu ra nước ngoài một mình!" Cô nói rất chắc chắn, nhưng mà Kỷ Xảo An chỉ nhìn cô rồi kéo kéo ống tay áo của cô, "Nghi Nghi, làm ơn... Tiểu An, đi nước Mỹ..." "Không được!" Việc này quá nguy hiểm! Tâm trí Tiểu An chậm chạp, trước mắt tâm trí của cô chỉ phát triển đến trình độ của đứa bé mười tuổi... có đứa trẻ nào mười tuổi mà tự mình ra nước ngoài không? Kỷ Xảo An bĩu môi, vẫn cố gắng nài nỉ Phương Hân Nghi, Nghi Nghi là người bạn tốt nhất của cô, có thể nghĩ biện pháp giúp cô, cô muốn ra nước ngoài, rất muốn đi. "Làm ơn, Nghi Nghi..." Phương Hân Nghi không hề động đậy, nói giỡn sao, chuyện này quá nghiêm trọng, nếu như phát sinh chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao đây? Nỗi tiếc nuối này ai cũng không có cách nào chịu được. Thật hỏng bét! ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Tên Bùi Tử Nghị kia một mình ra nước ngoài lại lưu lại cho cô vấn đề khó khăn này, gặp phải Tiểu An khẩn cầu. "Nghi Nghi, Tiểu An nhớ Nghị Nghị..." Phương Hân Nghi nhìn bộ dáng sa sút của cô, cũng không đành lòng, thở dài một hơi, quả nhiên là vì Bùi Tử Nghị! Tên Bùi Tử Nghị kia có tài đức gì chứ, lại có thể làm cho một cô bé đơn thuần dám vì anh ta mà mạnh dạn, bây giờ lại có ý định ra nước ngoài. "Nghi Nghi... làm ơn..." Phương Hân Nghi mềm lòng, trong đầu cũng nhanh chóng suy nghĩ, phải giúp cô ấy đứng lên mới được... cho dù lý trí nói cô không thể làm như thế, làm vậy là hại Tiểu An, nhưng tình cảm lại nói cô phải giúp Tiểu An, cô đồng cảm với nỗi nhỡ Tiểu An dành cho Bùi Tử Nghị. "Làm ơn... Tiểu An nhớ Nghị Nghị..." Phương Hân Nghi nhìn cô bĩu môi, dáng vể khổ sở, ôm vai cô kéo cô vào lòng mình, an ủi. "Mình không nên đồng ý với cậu..." Nhưng khi nhìn Tiểu An như vậy, cô cũng rất khổ sở! Tình cảm giữa Tiểu An và người nhà của cô ấy rất sâu đậm, hiện tại Tiểu An không dám nói với người nhà, cũng không muốn người nhà đi theo, cho nên chỉ có thể tìm cô, cô không thể nào từ chối Tiểu An! "Được rồi! Tiểu An, mình sẽ giúp cậu, cậu có thể đi nước Mỹ." "Cảm ơn... Nghi Nghi, cám ơn..." "Đừng cám ơn mình quá sớm." Phương Hân Nghi đe dọa, "Cậu có thể một mình đi nước Mỹ, nhưng mà mình sẽ nhờ bạn mình ở nước Mỹ đón cậu, trước khi cậu tìm được Bùi Tử Nghị, nhất định cậu phải ở chung với người bạn kia của mình, có biết không?" "Biết!" "Vậy cậu có biết Bùi Tử Nghị nơi nào của nước Mỹ không?" Kỷ Xảo An liền lấy một tờ giấy nhăn nhúm trong túi áo ra, trên đó có một dòng chữ rồng bay phượng múa, do Bùi Tử Nghị viết lại... xem ra trước khi tên đàn ông kia ra nước ngoài đã đưa cho cô, chẳng qua là Tiểu An xem không hiểu mấy chữ đó. "Thứ hai đến thứ sáu ở Massachusetts Institute of Technology 0 Thành phố Cambridge, thứ bảy và chủ nhật ở chi nhánh của tập đoàn Bùi thị tại Newyork, quả nhiên là người này đi học và đi làm" Chẳng qua là cô không hiểu, điều này có gì đâu mà không thể nói, tại sao không để cho mọi người biết? Rốt cuộc Bùi Tử Nghị đang suy nghĩ cái gì đây? Phương Hân Nghi một bụng đầy nghi ngờ, còn Kỷ Xảo An thì rất vui, thiếu chút nữa là khua tay múa chân, Nghị Nghị! mình đến đây! Cô muốn đi tìm Nghị Nghị, cô nên mang cái gì cho anh đây? Mang kem đi! Cùng một việc, hai người, hai suy nghĩ... Kỷ Xảo An vui vẻ, Phương Hân Nghi phiền muộn, nhưng thấy Tiểu An vui vẻ cô cũng không nhịn được mà bật cười. Tiểu An luôn có ma lực như vậy... ...
Đánh Giá Của Bạn
· Mail: hoahiep.vip@gmail.com
► Những nội dung trên wapsite được sưu tập từ nhiều nguồn trên internet ...
► View :
+237(27859) | sitemap.xml
| urllist.txt
► Loads : 0.00029/s | 4.2% | robots.txt | sitemap.html
► Loads : 0.00029/s | 4.2% | robots.txt | sitemap.html
Thank to : Xtgem.com