Snack's 1967

hoavlog.wap.sh

game hack Cách Cài Game Và Ứng Dụng Có DATA - OBB
game hack Hướng dẫn cách cài đặt file APK trên Android
· » Thư Viện »
↓↓ Bà Xã Nghịch Ngợm. .! Em Là Của Anh
  Admin (Admin)
Lượt xem :

Bà Xã Nghịch Ngợm. .! Em Là Của Anh



-Chị biết sắp tới ngày gì không?

-Ngày gì?

Thay bộ mặt “ngơ ngác” của nó bảo Như cụt hứng nhớ ra nó chẳng nhớ được gì.

-Một tuần nữa sinh nhật anh Huy

-Hả??? vậy mà chị quên….

-Hix…chị có nhớ gì đâu mà quên!

Nó gãi đầu cười trừ

-Ờ hen….

-Em cũng nghĩ chị không biết nên báo trước để chị chuẩn bị quà.

-Bảo Như…….-nó lại làm bộ mặt củm động

-Đã nói đừng nhìn em như vậy mà, em về ó

Bảo Như đi rồi nó lăn ra giường nằm đè lên con Voi bằng bông suy nghĩ “nát óc”

-Tặng gì đây? Cái gì hắn cũng có hết…

Sau một hồi “nghiên cứu, phân tích” cuối cùng một ý tưởng cũng “vô tình” đi ngang não nó.

Nghĩ là làm nó thay vội quần áo chạy bình bịch xuống nhà

-Đi đâu đó Voi con?

Cùng với tiếng Mạnh Khang là cái nhìn thắc mắc của hắn

-Em đi mua đồ.

-Anh đi cùng em –Hắn đứng dậy

-Không cần,đồ con gái anh đi theo làm gì

-Vậy kêu Bảo Như đi cùng em

-Kh…không, em muốn đi một mình thôi

Trước ánh mắt ngờ vực của hắn và cái nhìn săm xoi của Mạnh Khang nó tìm cách chuồn lẹ

-Thôi, em đi nhé!

-Thưa thiếu phu nhân xe đã chuẩn….

-Thôi không cần đâu ạ!

Nó chạy một mạch ra cổng bỏ lại sự “chu đáo” của quản gia Lâm.

Mạnh Khang “ngứa miệng” nhìn hắn chăm chọc

-Trong vài tiếng tới cậu nên giữ điện thoại thật kỹ bên mình đi

-Gì?

-Ha ha mù đường như voi con thế nào chẳng bị lạc rồi gọi về nhà cầu cứu.

Mạnh Khang tuy nói hơi quá nhưng cũng không xa sự thật là mấy, hiện giờ nó đang lang thang ngoài phố

-Hơi…i..i… sao không thấy cửa hàng hay trung tâm thương mại đâu vậy ta? Chắc phải hỏi đườn….

-Tiểu Du?

Giọng nói trầm trầm quen thuộc lam nó quay người lại. thấy người phía sau nó như “bắt được vàng”

-Khải Tuấn!

-Tiểu Du, em làm gì một mình ngoài phố vậy?

Khải Tuấn rất vui khi gặp nó nhưng cũng hơi ngạc nhiên vì hôm nay Gia Huy lại để nó đi một mình. Nó cười tươi rói

-Em đi mua vài thứ nhưng không biết chỗ bán

-Thành phố này lớn lắm, đi lung tung lạc đó. Để anh dẫn em đi nha

-Dạ….vậy đi. Hihi

Vị “cứu tinh” dẫn nó đi mua những thứ mà nó cần rồi còn dẫn nó đi chơi, tham quan rất nhiều nơi. Còn cho nó đi ăn nữa, nó vui lắm.

Nó đi vui vẻ là vậy nhưng đâu biết ở nhà có một tên cứ bất an, không rời mắt khỏi điện thoại chờ một cuộc gọi “cầu cứu” từ nó.

Nó quên mất thời gian, tới khi nhớ ra thì mặt trời đã lặn rồi. Khải Tuấn đưa nó về tận nhà

-Tạm biệt. hôm nay cám ơn anh nhiều lắm.

-Không có gì, hôm nay anh vui lắm. Em vào nhà đi.

Tạm biệt nó Khải Tuấn thấy trong lòng vui lắm. Không hiểu sao nhất định phải lấy điện thoại ra chia sẻ với một người

-Cô rãnh không? Chúng ta đi café đi tôi có chuyện này vui lắm.

Nó hí hửng vào nhà không biết từ nãy giờ có một ánh mắt tức tối từ trong nhà nhìn ra. Là hắn

Hắn thấy trong lòng tức tối một cách khó hiểu, không muốn nhìn thấy nữa hắn vào phòng đóng sầm cửa lại, khóa chặt cửa. không biết vì giận quá hay vì hắn muốn cho nó biết là hắn giận.

-Thiếu phu nhân đã về

-Vâng, chào mọi người tôi về rồi đây

Nó vui vẻ chào hỏi mọi người trong nhà rồi lên lầu…vào phòng đóng cửa không bận tâm tới hắn ở phòng bên, dĩ nhiên cũng không biết hắn giận nó tới mức khóa cửa

Nằm trong phòng hắn nghe tiếng nó bình bịch chạy lên nhưng không như hắn nghĩ nó không xông vào phòng hắn mà về thẳng phòng mình, điều đó càng làm hắn điên tiết.

-Đáng ghét, em nhớ đó Chân voi.

Tối đó hắn bực dọc trong người tới mức ngủ không được, phải dằn lòng dữ lắm hắn mới không xông qua phòng nó “làm dữ”.
Còn “đương sự” vẫn không hề hay biết, nhưng cũng..mất ngủ, nhưng mất ngủ là vì đang hý hoáy xem sách và thực hành theo những gì trong đó dạy.

*SÁNG HÔM SAU

Sáng nay cũng khác hẳn mọi ngày, nó không xông qua phòng hắn mà đổi lịch trình chạy thẳng xuống nhà.

-Chào buổi sáng thiếu phu nhân

-Chào mọi người.

Mạnh Khang và Bảo Như đang ăn sáng.

-Voi con, chồng em đâu?

Nghe nói nó mới để ý là không có hắn. nó ngơ ngác

-Ơ…em đâu biết.

-Thưa thiếu gia nói hôm nay không đi học

Quản gia lâm “truyền chỉ” của hắn nhưng nó vẫn thản nhiên chỉ có Mạnh Khang tò mò:

-vậy em cũng nghỉ à?

-Không!

-Hả..ả..ả..??

Thấy nó thản nhiên như vậy Mạnh Khang và Bảo Như há to miệng. Nó không quan tâm xung quanh ăn nhanh phần thức ăn trên bàn

-Đi học thôi

Hôm nay nó làm mọi người “đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác”. Không có hắn nhưng nó lại không đi cùng xe với Mạnh Khang và Bảo Như mà vẫn đi xe riêng.

Vừa vào xe nó đã lôi trong ba lô ra “đồ nghề” tiếp tục làm việc.

Cộc…cộc…

-Sao?

-Thưa , thiếu phu nhân đi học rồi ạ

-Đi với Bảo Như à?

-Dạ….đi một mình

-Gì…..???

Cứ như vậy cả ngày hôm đó, và những ngày sau đó nó như “bế quan” tu hành vậy, ngoài giờ học về nhà là chui vào phòng ở lỳ trong đó. Và không gặp ai kể cả chồng nó. Điều đó càng làm hắn cau có, như một trận chiến, hắn cũng ở lỳ trong phòng không đi học cũng không tìm nó

*BUỔI CHIỀU

Còn nó sau nhiều ngày vất vả thì tác phẩm cũng gần hoàn thành, nó nằm dài ra giường nghỉ mệt, lúc này nó mới nhớ tới người bệnh

-Ui da, mệt chết được…..uhm….sao mấy hôm nay không thấy tên Gia Huy đâu vậy ta?

Nó lập tức bật dậy, như lệ cũ nó xông thẳng qua phòng hắn.

Rầm….

-Ủa…sao kỳ vậy?

Khác với mọi lần , lần này cửa không mở được, nó tròn mắt:

-Đúng là phòng này mà ta?

-Gia Huy??? –nó gọi

-……………

Bên trong vẫn im lìm. Nó thắc mắt chạy nhanh xuống nhà, nhưng không thấy hắn chỉ thấy mạnh Khang và Quản Gia lâm:

-Mọi người thấy Gia Huy đâu không?

-TRên phòng chứ đâu –Mạnh Khang Trả lời nó

-Ủa? sao khóa cửa

Bắt được chủ đề Mạnh Khang cười gian

-Tại giận em đó

-Sao giận? –nó ngạc nhiên

-Ăn vụng không biết chùi mép, đi chơi với zai còn để zai đưa về tận nhà

Đắc thắng nhìn vẻ mặt của nó , còn nó thì cứ ngơ ngơ

-Zai nào? ……À…Khải Tuấn sao?

-Ai trồng khoai đất này nữa

Nó bắt đầu suy nghĩ một cách logic hơn mà phát hiện ra “lỗi lầm” mấy bữa nay của nó khi bỏ rơi bệnh nhân như hắn. nhanh chân nó lại phóng lên lầu

Cộc…cộc….

-…………………..im lặng

Cộc…cộc…cộc…….

-………………………-Im re

RẦM …RẦM…RẦM….

-Làm cái gì vậy muốn phá cửa luôn hả?

-Mở cửa cho em

-Đi chỗ khác chơi

-Xí…KHÔNG MỞ THÌ THÔI, KHÔNG THÈM

-Vậy thì đi dùm cái

-KHỎI ĐUỔI

Rầm…

Cửa phòng nó đóng mạnh muốn rung rinh cái nhà.

-Cái tên đáng ghét, nhỏ mọn, mỏ nhọn…..

Nó nằm “rủa xả” hắn một hồi lâu trong khi hắn ở “phòng đối diện” ắt xì không mệt mỏi.

*TỐI

Cộc…cộc…

Đang ngồi trên giường đọc sách tiếng gõ cửa làm hắn hơi khó chịu

-Chuyện gì?

-………………………

Cộc…cộc….cộc…cộc…

Hắn lấy làm lạ vì không có tiếng trả lời ngược lại tiếng gõ cửa càng dồn dập....
«1 ... 3233343536 ... 56»
Đánh Giá Của Bạn
Truyện Cùng Thể Loại
· Mail: hoahiep.vip@gmail.com
► Những nội dung trên wapsite được sưu tập từ nhiều nguồn trên internet ...
► View : +57(28147) | sitemap.xml | urllist.txt
► Loads : 0.00057/s | 8.6% | robots.txt | sitemap.html

Thank to : Xtgem.com