Bà xã! Sinh con cho anh nhé!
-Không có!_Ngừng lại sự đắc ý trên mặt, để cho nó cứng dần méo mó, Thánh Khải quay mặt sang nhìn Khánh Ni, hết sức nghi ngờ câu nói của cô mà nhăn mặt, thanh âm có phần trầm lạnh đi_Ngu ngốc! Đến nói dối mà cũng không có nghệ thuật! Cô nên giải nghệ đi!
-Anh..._Bị gán tội một cách vô duyên, Khánh Ni nắm chặt cơ tay, răng nghiến nghiến_...không tin thì đi hỏi người quanh đây đi là biết!
Tuy vẫn ném cho Khánh Ni cái nhìn lạnh toát, nhưng Thánh Khái vẫn rất 'ngoan ngoãn' sai tên hộ vệ ngồi ở ghế trước ra ngoài dò hỏi người xung quanh.
Tuân mệnh, tên hộ vệ thò tay vào túi áo, mốc một chiếc khẩu súng trắng bạc, chân theo lệ bước ra khỏi xe. Hắn ta túm một ông lão đang chống gậy đi bên đường, tay không ngừng xoay xoay khẩu súng trước mặt ông lão, khiến ông ta vốn dĩ đã run lên như chế độ rung điện thoại lại thất thần mãnh liệt hơn trước, cái quần màu vàng nhạt của ông giờ càng đậm thêm nhờ tác dụng của dịch lỏng.
-Cụ à! Cho hỏi, ở đây, có công viên trung tâm hay khu vui chơi gì gì không?_Tên hộ vệ vốn không để ý xuống dưới, nghiêm giọng hỏi.
-Không...khô...ng....
-Sao cụ ăn nói không trơn tru thế kia chứ?_Thấy bộ dạng yếu đuối của ông lão, tên hộ vệ bĩu môi thuơng tiếc cho phận đàn ông của mình rồi quay nhìn Thánh Khải, chằm chằm một lúc lâu mới tiếp tục quay sang ông già_Cụ à! Thế ở đây có nơi nào dành cho thanh niên nam nữ hẹn hò không?
Ông lão mãnh liệt lắc đầu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đau lòng không ra đau lòng mà chỉ thấy đe dọa, tiếc nuối mà chẳng ra hồn của tên hộ vệ, ông lão nuốt ngụm nước bọt đắng ngắt, trái ý gật đầu, giọng vẫn run run như trước:
-C...ó!
-Ở đâu? Nhanh nói cho tôi biết!
-Bụi chuối!
-...
-Được rồi...! Lái xe đến bụi chuối!_Ngậm bồ hòn trầm mặc một hồi, Thánh Khải khàn giọng ra lệnh cho tên lái xe.
-Thiếu...thiếu gia! Đây là thôn quê, ít nhất cũng phải hơn mấy trăm bụi chuối...biết bụi nào đây?_Tên tài xế đầu rơi đầy hắc tuyến, ảo não nêu ý kiến, ánh mắt có ý lườm lườm tên hộ vệ vừa hỏi chuyện xong đang leo lên xe.
-Cũng phải...đi hỏi ông ta bụi nào!_Day day vầng thái dương cho đỡ đau đầu, Thánh Khải ra lệnh, cảm thấy sức lực hiện tại dường như đang bị chuyện vớ
vẩn đang diễn ra hút cạn. Bụi chuối? Thật thôn quê!
Mắt Thánh Khải liếc nhìn Khánh Ni một cái, nhưng cô vẫn như cũ, mặt mũi xám xịt cứ thế mà hóa thạch.
Chưa đây một phút sau, 'tình báo' hộ vệ đã lon ton chạy về, mặt hớn hở vui mừng thông báo tin tốt lành.
-Thiếu gia! Bụi chuối nhà ông ta đấy!
10 phút sau, tại bụi chuối nhà của ông lão vô tội, có hai người, một nam một nữ đang vai kề vai ngồi bên nhau ngắm cảnh ao tù nước động đen sì trước mặt.
-Muỗi!_Dứt khoát rống lên một cách đầy nam tính, Thánh Khải mau tay lẹ mắt, nhằm thẳng vào thân hình quyến rũ với 'làn da' đen như than đặc trưng của mục tiêu mà đập mạnh cái bốp. Chờ một lúc khoảng tâm 5 giây, anh mới hé hé đôi bàn tay ra, đưa mắt nhìn nạn nhân đã bẹt dí bên trong, khóe môi tà niệm cong lên sâu hoắm_Một anh nữa hi sinh!
Ngán ngẩm liếc Thánh Khải một cái, Khánh Ni quay mặt đi chỗ khác, cố nhìn xuyên vào đám chuối ngút ngàn như nấm hòng tìm cách trốn thoát. THi thoảng tiện tay vỗ một phát vào người vì muỗi cắn ngứa chịu không nổi phải sát sinh.
-Khánh Ni! Cô phải nhìn tôi!_Tức vì có người không thèm chú ý đến sự có mặt vời vợi của mình, Thánh Khải đưa tay lên cằm cô, chỉ huy khuôn mặt bí xị của cô quay về phía mình rồi tiếp tục công cuộc...tàn sát họ hàng nhà muỗi.
-Thánh Khải! Rốt cuộc anh muốn làm gì?_Không nhịn nổi được nữa, Khánh Ni ré lên, ánh mắt có phần quyết liệt.
-Hẹn hò! Tôi nói rồi mà!
Chap 5: Thánh kế
-Sao tôi phải hẹn hò với anh chứ? Tôi phải đi!_Lấy hết dũng khí để vùi dập những hoang mang phát sinh từ đám người hung tợn xung quanh, Khánh Ni đứng phắt dậy, bước chân đỏng đảnh toan sải dài thì bàn tay to khoẻ kia đã choàng lấy eo cô, giữ lại.
-Tôi không cô đi!
"Má ơi! Thằng cha này dám ôm eo mình" Trong đầu Khánh Ni lúc này vang lên vô số gào thét. Cô theo phản xạ nhìn xuống cánh tay kia, ánh mắt đen dần rực lên những tia sáng nóng phỏng da.
-Tại sao?_Khánh Ni lạnh giọng đanh thép truy vấn_Nếu anh là người nhà của Thánh Lãm, anh phải đưa tôi về Thánh gia chứ? Hay anh có âm mưu gì?
-Âm mưu?_Thánh Khải run người lên vì cười. Anh đứng dậy, 'ngoan ngoãn' đứng yên cho hộ vệ phủi quần áo, tay vẫn giữ chặt eo Khánh Ni làm hai người miễn cưỡng rơi vào tình thế toàn phần ám muội_Đây không phải là âm mưu. Đây là thánh kế của thiên tài.
Khánh Ni trịnh trọng đổ mồ hôi hột. Cô đưa hai tay lên vùng ngực của Thánh Khải, cố đẩy anh ra. Nhưng vòng tay Thánh Khải lại như có lời nhắc nhở, siết chặt.
-Chúng ta đang hẹn hò, ngoan ngoãn sẽ được khoan hồng, chống đối sẽ bị nghiêm trị!
-Anh..._"Khánh Ni! Mày nhất định phải bình tĩnh. Đối phó với người điên thì phải hóa cho mình cũng điên theo, nhất mực nghe theo lời của anh ta, anh ta sẽ lơ là cảnh giác. Khi đã lơ là cảnh giác thì thiếu gì đường cho Khánh Ni lão nương đây co dò chạy chứ!!"
Thận trọng dàn kế đâu ra đấy cho chính mình, Khánh Ni an phận cười đểu một cái cực sắc rồi phóng đôi mắt ươn ướt trời phú nhìn Thánh Khải, nhỏ giọng nhẹ nhàng đến chính mình cũng muốn ói:
-Thánh đại ca, hẹn hò thì cứ việc...nhưng huynh phải thả muội ra thì chúng ta mới hẹn hò đúng cách được_Ánh mắt của Thánh Khải nhíu lại đầy nghi ngờ_Ôi! Đại ca không tin muội sao? Muộn xin hứa, xin đảm bảo, xin thề, nếu muội đi khỏi nơi này, muộn sẽ bị xe tông chết, bị sét đánh tan xương nát thịch, bị chó cắn chết tươi.
Để thể hiện thêm chút thành ý ngút ngàn, Khánh Ni không quên
chớp chớp mắt, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ như trong thâm tâm cô, anh là một bọc tiền trên trời rơi xuống vậy.
Khóe mắt Thánh Khải đã giật giật không yên nay lại tăng thêm tần suất, sự hồ nghi trong anh ngày càng tỏ rõ đến trắng trợn. Được một lúc, như đã suy nghĩ thông suốt, anh ta phun ra một câu rồi mới thuận ý thả Khánh Ni ra, tiếp tục đập bôm bốp mấy con muỗi béo tròn mang ADN của mình. Khiếp! Ngay cả người nhà anh ta cũng ra tay rất tuyệt tình, rất táng tận lương tâm!!
-Em dám chạy...tôi sẽ phái người chặt đứt chân em.
Ngồi hẹn hò, đúng hơn là bắt muỗi một lúc, Thánh Khải đâm ra chán, hết sức khinh thường mà nói:
-Thôn quê đúng là thôn quê! Hẹn hò kiểu này thì sao gọi là hẹn hò được chứ? Đâu không đi lại rúc cái bụi chuối lắm muỗi eo hẹp tối tăm này, đúng là bó tay. Hèn gì thanh niên người ta thường lên thành phố bắt vợ, túm chồng là phải!
-Xí! Người ta hẹn hò là để sinh con nối dõi, để tăng thêm nguồn nhân lực lao động cho xã hội, cho đất nước! Anh biết cái gì mà chen vào. Nếu không nhờ mấy cái bụi chuối hẻo lánh này...nước Việt Nam ta đã tụt hạng trên bảng thống kê dân số rồi!_Theo một phản xạ tự nhiên khó kiềm chết, Khánh Ni thẳng thừng đốp chát lại, tiện thể ném cho Thánh Khải một cái nhìn khinh bỉ nhất.
-Ý em, đây là nơi người ta XXOO?_Thánh Khải cảnh chừng hỏi, xem ra anh ta đã thông minh lên một chút. Mà cũng thật là, con cái nhà giàu thường ngây thơ trong sáng thế này sao?
-Đúng vậy! Nên tốt nhất, chúng ta phải rời khỏi thánh địa thụ tinh của nhân loại này, trả lại sự thiêng liêng, thuần khiết vốn có của nó, được chứ? Đi chỗ khác chơi nhé!_Giờ mắt Khánh NI chẳng khác gì hai cái đèn pha ô tô sáng trưng.
-Em nói cũng có lí đấy!_Thánh Khải xoa cằm ra vẻ do dự_Nhưng
tôi rất muốn thử cảm giác 'tung hoành' ở đây một lần xem sao, hay chúng ta cùng thử nhé? Tiện thể học hỏi thêm một chút kinh nghiệm để đời, sau này không phải thẹn với người tình?...
Đánh Giá Của Bạn
· Mail: hoahiep.vip@gmail.com
► Những nội dung trên wapsite được sưu tập từ nhiều nguồn trên internet ...
► View :
+216(27838) | sitemap.xml
| urllist.txt
► Loads : 0.00017/s | 2.5% | robots.txt | sitemap.html
► Loads : 0.00017/s | 2.5% | robots.txt | sitemap.html
Thank to : Xtgem.com