Bí Mật Bị Thời Gian Vùi Lấp Full
Đông Phong Phá của Chu Kiệt Luân.[1">
Đúng là một sự lựa chọn tuyệt diệu. Đây là một bài vô luận nam hay nữ đều thích hát, mọi người cùng vỗ tay theo nhịp nhạc của Lục Lệ Thành, người đàn ông già người Do Thái kia tuy không hiểu, nhưng cũng rất lịch sự vỗ tay theo mọi người, lúc Lục Lệ Thành hát được nửa bài, liền cầm một cái micro khác đưa tới tay Young, hơi cúi người một cách tao nhã, làm một cái tư thế mời, Young thoáng giật mình, mặt hơi ửng hồng. Những chuyện đùa giỡn giữa nam và nữ, từ trước tới giờ đều có tác dụng thay đổi không khí, mọi người cùng cười lên xôn xao, vỗ tay reo hò ầm ĩ, không khí nóng bỏng hẳn lên, ngay cả lão già người Do Thái kia cũng cười vỗ tay theo.
Dù sao cũng không phải một cô gái trẻ mới tập tễnh bước chân ra ngoài xã hội, chỉ một thoáng Young đã thản nhiên đứng dậy bên cạnh Lục Lệ Thành, cùng song ca với Lục Lệ Thành.
"Ai đang dùng đàn tỳ bà gẩy lên bản Đông Phong Phá
Câu chuyện cũ về lá phong đổi màu tôi đã biết kết thúc từ lâu
Trên con đường bên ngoài hàng rào tôi dắt bạn đi qua
Trong những năm đầu của thời kỳ hoang yên mạn thảo ngay cả chia tay cũng đều trầm mặc."
Hát xong bài này, mọi người đều vỗ tay hoan hô nhiệt liệt, "Hát hay lắm ! Elliot, hát thêm bài nữa nào, hát thêm bài nữa nào."
Quả thật Lục Lệ Thành hát rất hay, tôi cũng vỗ tay theo mọi người, Lục Lệ Thành cười khách sáo từ chối một chút, rồi trong tiếng hoan hô của mọi người, cũng không tiếp tục nữa, liền cầm lấy micro : "Tặng mọi người một bài hát tiếng anh cũng đi vậy."
Helen tắt hết những âm hưởng hòa tấu theo đi, chỉ còn nghe thấy tiếng hát của Lục Lệ Thành
"On a wagon bound for market
There's a calf with a mournful eye
High above him there's a swallow
Winging swiftly through the sky
How the winds are laughing
They laugh with all their might
Laugh and laugh the whole day through
And half the summer's night
Dona dona dona dona
Dona dona dona don
Dona dona dona dona
Dona dona dona dona
......"[2">
Tôi cũng đã nghe không ít những bài hát tiếng Anh, mà trình độ tiếng Anh của mấy người đồng nghiệp kia của tôi cũng không tệ, nhưng bài hát tiếng Anh này, hiển nhiên là mọi người chưa từng nghe, trông vẻ mặt của mọi người đều mơ hồ, chỉ biết vỗ tay theo nhịp.
Tuy rằng giai điệu chậm rãi nhẹ nhàng, lại thực xúc động lòng người, nhưng hiểu biết cũng chỉ hữu hạn. Bất quá thật rõ ràng, cảm giác của người đàn ông già Do Thái kia và chúng tôi hoàn toàn bất đồng, trông vẻ mặt của ông ta thật xúc động, cũng không vỗ tay theo phép lịch sự nữa, mà hoàn toàn lắng nghe chăm chú, mọi người cũng đều an tĩnh lại, cùng lẳng lặng lắng nghe ca khúc. Cả đại sảnh tối mờ chỉ còn lại duy nhất một giọng ca nam trầm, môi của người đàn ông già người Do Thái kia hơi rung lên, khe khẽ hát theo "Dona dona dona don...."
Giữa những âm thanh chậm rãi phảng phất nét bi thương, tuy rằng nghe thấy vô số tiếng cười, nhưng một chút cảm giác vui vẻ cũng không thấy. Tôi nhớ di động của Young có thể lên mạng, lòng thoáng động, liền mượn di động của Young, mở google tìm bài Dona dona.
"Bài hát này vốn là một bản đồng dao Do Thái, trong thế chiến thứ hai, được sửa lại thành một bài hát, lưu truyền khắp châu Âu, đối với người Do Thái mà nói, bài hát này có rất nhiều ý nghĩa, cho bọn họ tình yêu và hy vọng, cũng như dũng khí để kiên trì. Sau thế chiến thứ hai, khúc ca này theo người Do Thái lưu truyền khắp thế giới, đã có rất nhiều ngôi sao ca nhạc với rất nhiều ngôn ngữ đã từng hát qua bài hát này."
Không trách trong làn điệu chậm rãi du dương của ca khúc này lại thầm ẩn giấu sự đau thương vô cùng, mà trong đau khổ lại tràn đầy hy vọng.
Bài hát đã kết thúc, mà tựa hồ trong không khí vẫn thoáng lưu lại lịch sử lay động lòng người của người Do Thái, mọi người đều thoáng ngây người, không biết phải phản ứng như thế nào, người đàn ông già người Do Thái kia đã giơ cao tay, vừa mỉm cười, vừa vỗ tay nhiệt liệt, lúc này mọi người mới cùng ào lên vỗ tay theo.
Tôi nhìn Lục Lệ Thành chằm chằm, sự đồng tình lúc trước đã đổi thành kính sợ, không có gì phải nghi ngờ, anh ta đã biểu hiện rất tốt, tôi tin tưởng, cho dù người đàn ông già người Do Thái kia có về tới New York, vẫn sẽ không quên nổi vị cấp dưới ở chốn Bắc Kinh Trung Quốc xa xôi này. Lục Lệ Thành không hổ là Lục Lệ Thành, đúng là một người ở cái tuổi như thế có thể ở trên cái vị trí này, thì cũng không cần bất kỳ ai phải đồng tình.
Lục Lệ Thành cười buông micro, nói với mọi người : "Mọi người có muốn nghe Alex hát một bài không ?"
"Có !" Thanh âm kích động của mọi người như muốn phá sập cả bàn ghế.
Micro lập tức bị đưa tới tay Tống Dực, list bài hát cũng bị đưa tới trước mặt anh, có một nữ đồng nghiệp còn cầm sẵn điều khiển, chạy ra mép ghế ngồi, hỏi ân cần : "Muốn hát ca khúc của ai ạ ? Chu Kiệt Luân ạ ? Lời bài hát của Phương Văn Sơn cũng rất hay "
Tống Dực mỉm cười cầm list bài hát, lật từng trang một, nhưng cũng không nói gì cả. Đối với một người đã rời khỏi Trung Quốc bảy năm trời, phỏng chừng cũng chẳng thể nào có thời gian chú ý xem hiện giờ ai đang nổi tiếng trong giới ca hát ở Trung Quốc, chỉ sợ là Phương Văn Sơn là ai cũng không biết, mà lúc này đây, có tấm gương xuất sắc phía trước như Lục Lệ Thành, nếu trong một chốc lát có thể lựa ra được một ca khúc phù hợp tuyệt không đơn giản. Nhưng mà, nếu cự tuyệt, lại có vẻ bất cận nhân tình, lại khiến cho tổng giám đốc nghi ngờ khả năng hòa đồng với đồng nghiệp.
Chữ "Kính" trong chữ "kính sợ" trong lòng tôi giành cho Lục Lệ Thành đã biến mất. Sao thế chứ ? Thận trọng như thế, khí thế bức người như thế.
Tôi làm bộ như cần châm thêm rượu, đứng dậy, sau khi rót đầy rượu xong lại không về chỗ cũ, mà làm như vô tình ngồi vào bên cạnh người đồng nghiệp cầm điều khiển, dựa vào nàng, cười nói : "Cho tôi thử một chút nhé."
Giọng điệu thì khách khí, nhưng tay lại không chút kiêng nể, nhanh chóng cầm lấy điều khiển từ tay nàng, search tới tên Chu Hoa Kiện, thản nhiên hỏi Tống Dực : " Bằng hữu thì sao ạ? Tuy ca khúc hơi lỗi thời một chút, nhưng cũng là một bài hát hay, cũng coi như hợp với khung cảnh này, chỉ tiếc không có Đồng sự."
Young chợt biểu lộ ra vẻ thân mật hiếm thấy với tôi, cười nói : "Đợi cô sáng tác cho mọi người hát đấy."
Mọi người cùng cười vang, tay tôi lại khẩn trương khẽ run lên, trước mắt tôi, lần đầu tiên người ấy nghiêng đầu nhìn về phía tôi. Lần đầu tiên, người ấy đường đường chính chính để tôi lọt vào mắt.
Anh cầm lấy micro : "Được ! Chọn bài này đi."
Bởi vì ca khúc này đã nghe nhiều tới thuộc lòng, cho nên mọi người đều không kìm được mà cùng hát theo Tống Dực. Trong mắt của người đàn ông già người Do Thái kia, tuy không khí không nóng bỏng như lúc Lục Lệ Thành và Young song ca, nhưng lại khiến người ta cảm thấy không khí đồng tâm hiệp lực, đồng sức chung vai của mọi người.
"Mấy năm nay, một mình, mưa cũng qua, gió cũng qua
Từng rơi nước mắt, từng vấp phải sai lầm, còn nhớ rằng mình cần kiên trì cái gì
.......
Bằng hữu, cả đời này cùng bước đi, cũng không thể nào gặp lại.
Một câu nói, cả đời người, một mối chân tình, một chén rượu nồng."
Tống Dực bưng chén rượu lên, vừa hát vừa nâng chén lên mời mọi người, tôi lập tức bưng chén rượu đứng dậy, mọi người thấy thế, cũng cầm chén của mình, đứng lên.
Nhạc đã dứt, nhưng tiếng ca của Tống Dực vẫn chưa ngừng lại....
Đánh Giá Của Bạn
· Mail: hoahiep.vip@gmail.com
► Những nội dung trên wapsite được sưu tập từ nhiều nguồn trên internet ...
► View :
+135(28062) | sitemap.xml
| urllist.txt
► Loads : 0.00077/s | 11.4% | robots.txt | sitemap.html
► Loads : 0.00077/s | 11.4% | robots.txt | sitemap.html
Thank to : Xtgem.com