Bí Mật Bị Thời Gian Vùi Lấp Full
Anh ta cũng không có động thái gì, chỉ thản nhiên hỏi : "Rốt cuộc cô phải xem bao nhiêu tài liệu ?"
"Không xem nhiều lắm đâu, chỉ xem bảng kê lộ phí, tiền lương, báo cáo tài chính, báo cáo thuế năm năm mà thôi...." Có vẻ như như thế cũng chẳng ít, thanh âm của tôi càng lúc càng nhỏ, sợ vẫn chưa đủ thành ý vội nói : "Sau đó mục tiêu chỉ tập trung vào mảng lộ phí, những thứ khác chỉ lướt qua một chút thôi."
Anh ta liếc nhẹ tôi một cái, chỉ hạ lưng ghế của tôi xuống một chút : "Bây giờ tôi phải chuyên tâm lái xe, cô cứ nghỉ ngơi trước một lát, lát nữa tôi sẽ nói tiếp với cô."
Tôi chán nản nằm dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại, trong đầu suy nghĩ lung tung đủ cả. Sau khi giao những tài liệu đó ra, tôi đã ý thức, biết được những thứ mình không nên biết tuyệt đối không phải cái gì hay ho, có điều trong đầu vẫn không ngừng ôm hy vọng, hy vọng mình may mắn tới mức Lục Lệ Thành không phát hiện ra. Có điều thế sự vẫn luôn như thế, cứ cái gì mình lo sợ nhất thì lại dễ phát sinh, như việc tôi cố tình bịa ra sơ yếu lý lịch để vào công ty, nói tôi không có ý định xấu xa gì, thực nếu là tôi thì tôi cũng chẳng tin nổi, Lục Lệ Thành có thể tin tưởng tôi chỉ biết từng đó hay sao ? Có thể tin tưởng tôi không có ý định gì xấu xa hay sao ?
Lục Lệ Thành với tay mở nhạc, tiếng đàn tranh nhẹ nhàng chậm rãi vang lên, như tiếng suối chảy róc rách, tiếng tơ trúc vi vu, trong óc tôi còn miên man suy nghĩ, nhưng thân thể vì mệt mỏi quá đã sớm thả lỏng, dần dần, đầu cũng trống rỗng, như mình đang nằm trong chốn sơn cùng thủy tận, vừng trăng sáng quắc nhô trên cao, gió mát chầm chậm vuốt ve trên mặt, lòng không còn chút bận tâm tới thế sự, rốt cuộc gối trăng mà ngủ lúc nào không hay.
Đợi tới lúc tôi tỉnh lại từ trong mộng, mới mơ mơ màng màng phát hiện bốn phía đã tối đen, chỉ có một điểm sáng le lói ngoài không trung chớp sáng chớp tắt, trong nháy mắt, những bộ phim kinh dị ngày xưa đột nhiên hiện cả lên trong đầu, tôi "A" lên một tiếng đầy thảm thiết.
"Sao vậy ?" Lục Lệ Thành lập tức mở cửa xe, trên tay vẫn cầm nửa điếu thuốc, bị anh ta búng tay ném ra xa, đốm lửa hồng tạo thành một đường cong dài, rơi xuống đất.
Tôi nắm chặt lấy cánh tay của anh ta, thở hổn hển, nhân gió lạnh bên ngoài cửa xe thổi tạt vào, mới tỉnh táo lại, nhất thời cảm thấy xấu hổ, vội vàng buông anh ta ra, nguyên trên người tôi đang đắp một cái áo vest, vừa rồi bị sợ quá, áo đã rơi xuống chân, tôi vội vàng nhặt lên, là Armani[1"> nha ! Muốn nói thật xin lỗi, nhưng câu nói ra tới cửa miệng rồi lại ngừng lại, chợt nhận ra, tôi mắc lỗi chỗ nào chứ ?
Anh ta ngồi vào trong xe, cười hỏi : "Lớn như thế rồi mà vẫn còn sợ ác mộng sao ?"
Tôi bực mình đáp : "Sợ ! Người dọa người, có thể dọa chết người ! Một giờ trước, hai chúng ta còn đang ở nơi đô thị phồn hoa sầm uất, xe mới chạy trên đường, tôi vừa chợp mắt một tẹo, lại phát hiện mình đang nằm ở nơi hoang dã, bốn phía không một bóng người, lại có ai đó đóng giả làm ma trơi, đổi lại là anh, anh sẽ phản ứng như thế nào."
Lục Lệ Thành nghiêng người dựa vào tay lái, một cánh tay khoác lên lưng ghế, bàn tay chạm đúng vào đầu vai tôi, trên đầu ngón tay như vẫn còn quấn quýt mùi khói thuốc : "Thứ nhất, cô ngủ không chỉ một giờ, thứ hai, nếu đúng là có quỷ, là quỷ nam tôi sẽ bắt lấy nó mang ra chợ bán, là quỷ nữ, tôi sẽ hỏi nàng một chút, tiểu Thiến[2"> lúc nhỏ có đẹp không ?"
Hóa ra trong óc anh ta cũng không phải toàn số với má, bất quá, thứ đáng quan tâm nhất không phải là sự hài hước của anh ta, mà lại là một sự thật khủng khiếp khác, thế mà tôi đã ngủ hơn bốn tiếng đồng hồ rồi sao.
"Thế là sao chứ ?"
Lục Lệ Thành không trả lời, nổ máy, con Mục Mã Nhân rung lên ầm ầm trong bóng đêm, đột nhiên ngoặt một góc 180 độ, trèo lên đường.
"Vì sao anh không đưa tôi về nhà ?"
"Sao mà tôi biết được nhà cô ở đâu chứ ?"
"Sao anh không đánh thức tôi dậy mà hỏi ?"
Anh ta im lặng không nói lời nào, tôi bực mình trừng mắt nhìn anh ta, anh ta lại liếc tôi một cái, đột nhiên nói : "Lúc ngủ trông cô có vẻ đáng yêu."
Tôi "hừ" một tiếng.
Xe đột nhiên dừng lại, tôi ngoảnh đầu nhìn ra, trước không có thôn làng, sau không có quán xá, chỉ có một căn nhà gỗ nằm chỏng chơ giữa nơi hoang dã. Lục Lệ Thành, rốt cuộc anh muốn làm cái gì chứ ? Tôi nhất không sắc đẹp, nhị không tiền tài, tuổi lại lớn, cho dù có mang tôi đi bán, chỉ sợ cũng chẳng ai thèm mua. Chẳng lẽ anh ta muốn tiến hành nghiêm hình bức cung tôi ?
"Xuống xe thôi !" Lúc này Lục Lệ Thành đã xuống xe, thay tôi mở cửa xe.
Xuống thì xuống chứ gì, đã tới bước này rồi, ai sợ ai chứ ! Tôi ôm tâm trạng của Giang tỷ[3"> bước vào nơi phòng ngầm, đi theo anh ta vào căn nhà gỗ nhỏ. Có điều nước biết không thể đong được, nhà cũng không thể chỉ nhìn bên ngoài, bề ngoài tuy cũ nát, nhưng bên trong như con chim sẻ tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng đủ cả.
Lục Lệ Thành rót cho tôi một chén nước, nghe thấy tôi khẽ rì rầm trong miệng : "Núi đỏ hồng mai đã nở rồi, Ngàn dặm tuyết băng bước qua thôi, Đông về giá rét nơi nơi ở......[4"> ", liền đặt mạnh chén nước trước mặt tôi : " Tôi không phải quốc quân, cô lại càng không phải là hồng mai trên núi đỏ." Anh ta hơi ngừng lại một chút, nói với vẻ chế nhạo : "Không phải ai cũng có thể tự so sánh với hoa mai, cẩn thận kẻo lại nhận bừa."
Tôi nổi giận đùng đùng phất tay áo bỏ đi, ra khỏi phòng, nhìn về phía xa xa, núi xanh ẩn hiện, sao lấp lánh đầy trời, đúng là một nơi điền viên vui thú tuyệt diệu. Đã gần vào cuối mùa thu, ban ngày còn đỡ, buổi tối lại thực lạnh, gặp gió lạnh, mới đi được nửa vòng quanh cái xe, bụng đã sôi sùng sục, người lại run lập cập, đành chậm rãi về phòng, anh ta đã ngồi trên bàn ăn cơm, đầu cũng chẳng ngẩng lên nói : "Đóng cửa cẩn thận."
Tôi thấy trên bàn còn một bát cơm nữa, không nói lấy nửa câu lập tức đi vòng qua, cho dù đây là Hồng Môn Yến[5">, tôi cũng muốn làm quỷ no.
Căn cứ vào nguyên tắc chỉ cần tôi ăn nhiều một miếng, địch nhân tất sẽ ăn ít đi một miếng, tôi như gió thu vô tình cuốn sạch lá vàng, hận không thể ăn sạch cả chân bàn.
Lục Lệ Thành vẫn bảo trì thái độ trước sau như một, không chút khách khí cùng tranh cướp với tôi, hai người vừa thông suốt lập tức vùi đầu vào ăn, đợi tới lúc bàn đã sạch sẽ, tôi ngay cả đi cũng không đi nổi. Hai người cùng nhìn cái bàn sạch sẽ, rồi lại ngửng đầu nhìn nhau. Tôi nhe răng cười với anh ta, tôi thực không chịu nổi, nhưng tôi rất vui. Tôi biết anh ta ăn chưa no Ha ha ha.
2.
Nhìn thấy anh ta đang dợm đứng lên, tôi lập tức đứng phắt dậy chạy ra chiếm cái ghế nằm duy nhất trong phòng, vừa nằm đu đưa vừa nhìn anh ta đầy thị uy. Anh ta không thèm để ý tới tôi, lập tức cất bát đĩa và túi nilon bọc kín lại, dọn dẹp bàn sạch sẽ, lại nhóm lửa trong cái lò sưởi nằm chìm trong tường trước cái ghế nằm lên, sau đó lại rót cho mình một chén rượu, chậm rãi thưởng thức.
Đoán củi đốt là gỗ tùng, nên trong phòng toàn mùi thơm của gỗ tùng. Không biết là bởi vì hương thơm của gỗ tùng, hay bởi vì no quá, người ấm áp, nên tâm trạng của tôi cũng dần tốt lên, lười biếng giang chân giang tay ra cho thoải mái, vừa đu đưa ghế, vừa đánh giá Lục Lệ Thành
Cũng vì không có ghế dựa, anh ta liền ngồi dựa vào bàn, sau lưng là cửa kính cửa sổ, bóng đêm đen thẳm chợt trở thành một bức phông màn, khi ánh lửa trong lò sưởi nằm chìm trong tường kia hắt tới mặt anh ta, đã nhạt nhòa rất nhiều, chỉ còn thấy những chiếc bóng lấp loáng, làm cho thân ảnh của anh ta cũng dần dần mơ hồ, những ánh sao nhấp nháy bên ngoài cửa sổ kia thoáng lấp loáng trên ngũ quan của anh ta, làm anh ta có vẻ ôn hòa hơn rất nhiều....
Đánh Giá Của Bạn
· Mail: hoahiep.vip@gmail.com
► Những nội dung trên wapsite được sưu tập từ nhiều nguồn trên internet ...
► View :
+36(28202) | sitemap.xml
| urllist.txt
► Loads : 0.00086/s | 13.1% | robots.txt | sitemap.html
► Loads : 0.00086/s | 13.1% | robots.txt | sitemap.html
Thank to : Xtgem.com