hoavlog.wap.sh

game hack Cách Cài Game Và Ứng Dụng Có DATA - OBB
game hack Hướng dẫn cách cài đặt file APK trên Android
· » Thư Viện »
↓↓ Bí Mật Bị Thời Gian Vùi Lấp Full
  Admin (Admin)
Lượt xem :

Bí Mật Bị Thời Gian Vùi Lấp Full



Lúc chúng tôi ăn tới món tráng miệng, Lục Lệ Thành đã quay lại. Sự gia nhập của anh ta làm không khí vui vẻ hẳn lên, có cảm giác như bạn bè tụ tập. Anh ta và Tống Dực vừa cười vừa nói, giống như bạn bè thân thiết từ lâu lắm. Ma Lạt Năng cũng gia nhập với bọn họ, tán gẫu về âm nhạc, cổ phiếu, đầu tư, thậm chí cả vấn đề sa mạc hóa của Trung Quốc. Mỗi đề tài, Lục Lệ Thành đều chừa chỗ cho tôi nói chen vào mấy câu. Không quá nhiều, để khiến tôi không biết nói gì, mà cũng không quá ít, để người ta không biết là tôi không vui. Nhìn bề ngoài, bốn người bọn tôi ngồi chung với nhau hòa hợp vui vẻ tới mức khó tin.

Bữa cơm rốt cuộc cũng kết thúc, bốn người bọn tôi đứng chào từ biệt nhau ở cửa nhà hàng. Tôi và Ma Lạt Năng đều ăn mặc rất mỏng manh, dù có áo khoác dài, nhưng gió lạnh lại chui từ dưới áo chui lên. Ma Lạt Năng vô cùng hưng phấn, nói không ngừng, vừa run lẩy bẩy vừa dậm dậm chân, nhưng vẫn không chịu nói ra mấy chữ "Tạm biệt"

Lục Lệ Thành cười nhìn nàng đầy van vỉ : "Hứa đại tiểu thư, xin cô đau lòng giùm vị da bọc xương nhà chúng tôi một chút đi. Nếu hứng nói chuyện còn chưa hết, chúng ta nên tìm một quán bar, ngồi nói chuyện thâu đêm là tốt nhất !"

Ma Lạt Năng nhéo má tôi mấy cái : "Cô nàng này cứ thế, chiếm được cả đống lợi rồi, mà vẫn cứ giả bộ dịu dàng đáng yêu. Được rồi, cho hai người đi."

Lục Lệ Thành có lái xe tới, Tống Dực và Ma Lạt Năng bắt xe ngoài, nên chúng tôi tiễn họ đi trước. Ma Lạt Năng đã ngồi vào trong xe rồi, lại đột nhiên xô cửa chạy ra, ôm lấy tôi : "Mạn Mạn, có lần mình nằm mơ, mơ thấy cậu và bạn cậu, mình và bạn mình, bốn người bọn mình cùng đi leo núi, không ngờ giấc mộng ngọt ngào đó đã trở thành hiện thực, hôm nay mình thật vui vẻ, hạnh phúc cứ như đang ở trong mơ vậy."

Tôi cũng ôm chặt lấy nàng một cái : "Mình cũng rất vui vẻ!"

Nàng nhìn tôi mỉm cười, rồi nhanh chóng chạy về taxi. Đợi xe đi khuất khỏi tầm mắt, thân mình tôi lập tức suy sụp hoàn toàn. Lục Lệ Thành cũng không nói nửa câu kéo tôi lên xe, giúp tôi thắt dây an toàn cẩn thận, tôi nhắm mắt lại kệ anh ta muốn làm gì thì làm, cảm giác như dũng khí và sức mạnh của cả đời tôi đều đã dùng sạch trong buổi tối hôm nay rồi.

Xe cắt ngang thành thị đèn hoa rực rỡ, hướng về chỗ bóng đêm sâu thẳm, trong xe chỉ còn nghe thấy tiếng động cơ đang than dài, liên miên không dứt, như muốn băng vào bóng đêm để tìm ra câu trả lời, chỉ có điều im lặng là cách biểu lộ duy nhất của nó.

Nghi vấn của tôi không ai có thể trả lời nổi, bất quá, ít nhất tôi có thể trả lời những nghi vấn của Lục Lệ Thành. Có điều Lục Lệ Thành lại chẳng hỏi han gì cả, anh ta chỉ chăm chú vào việc điều khiển chiếc xe của anh ta, khiến cho con tuấn mã màu đen của anh ta hòa lẫn với bóng đêm. Vẻ chuyên chú của anh ta làm người ta nhớ tới những người chăn ngựa thời cổ xưa, vật cưỡi cũng không hẳn chỉ là một loại phương tiện thay cho bước chân, mà nó còn giúp người ta thả lỏng tâm tình, khai mở tình cảm.

Mãi cho tới lúc xe dừng lại, anh ta cũng không nói gì nhiều, tựa hồ như tất cả những chuyện khác thường tối nay đều chưa phát sinh, chẳng qua hai người bọn tôi vừa mới gặp nhau lúc tan tầm, anh ta đưa tôi một đoạn đường, thế thôi.

Sau khi xuống xe, anh ta muốn đưa tôi lên lầu, tôi bảo không cần, nhưng anh ta đã trực tiếp túm lấy tay tôi kéo tôi vào thang máy. Đợi khi tới nhà tôi xong, anh ta cũng không ra khỏi thang máy, mà chỉ đứng ở cửa thang máy nhìn tôi đi vào nhà, nói với tôi hai chữ "Ngủ ngon", sau đó đi xuống.

Tôi quên cả bật đèn, cứ thế đi thẳng vào trong phòng, không biết chân bị vấp phải cái gì, ngã nhào ngay xuống đất, nỗi đau vò xé trong tim đã làm toàn thân chết lặng, nên cũng không cảm thấy đau chút nào. Tôi cuộn mình lại, mặt dán vào sàn nhà lạnh như băng, nước mắt lặng lẽ rơi từng giọt, từng giọt.

Không có ánh sáng, cũng không có một bóng người, chỉ có bóng đen bao trùm hết thảy.Tôi mặc kệ mình trầm luân trong bóng đêm, thực muốn cứ thế ngủ thiếp đi, tốt nhất không bao giờ tỉnh lại nữa, nhưng những ký ức xưa cũ cũng chẳng chịu buông tha cho tôi, cứ lần lượt hiện lên trước mắt.

Đi vượt qua cái tượng tẩu thuốc đắp nổi, tiếp tục đi tiếp về phía trước, sẽ nhìn thấy một cái hồ sen nho nhỏ, nghe đồn nơi này mới đúng là địa điểm thật để Chu Tự Thanh[1"> viết nên bản "Trăng sáng đầm sen". Bất quá cái hồ sen nhỏ này hoa sen cũng không nhiều lắm, thật khác xa với cảnh "Trăng sáng đầm sen" dưới ngòi bút của Chu Tự Thanh, hơn nữa ở Thanh Hoa còn một cái hồ sen lớn nữa, nên ở đây cũng khá vắng vẻ.

Có lẽ Tống Dực thích khung cảnh yên tĩnh ở nơi đây, nên thường mang sách tới cái đình ở nơi này để học bài. Tôi cũng thường cầm sách tới đây học, bất quá không ngồi trong đình, mà ngồi ở dưới những tán cây bên cạnh hồ nước. Mặc dù hoa sen cũng không nhiều lắm, nhưng cây cối khá xum xuê, nước hồ trong suốt, có đôi khi đọc sách mệt mỏi quá, lại ngẩng đầu lên nhìn về anh ở phía xa xa, lại ngắm nhìn cảnh sắc chung quanh, gần nhau trong gang tấc, mà lại có cảm giác mây trắng nhởn nhơ, nước biếc xa xôi cách trở.

Cái thời điểm đó, Tống Dực đang ôn thi GMAT và TOEFL[2">, mỗi ngày đều mang theo một cái máy nghe nhỏ, một quyển sách đỏ, thường ngồi tựa lan can, mỗi lần ngồi đó phải nửa ngày trời, người không biết cứ nghĩ là anh đang ngẩn người, trên thực tế nếu không phải anh đang ôn luyện từ, thì cũng là luyện nghe. Những lúc không có người, anh còn đọc hẳn ra miệng, đi đi lại lại trong đình. Những lúc như thế, tôi sẽ buông cuốn sách trên tay xuống, lẳng lặng nhìn theo bóng dáng anh.

Sau nửa năm dốc toàn tâm toàn lực, lúc có kết quả cuộc thi, thành tích của anh kém xa so với kỳ vọng, lúc đó kết quả GMAT vẫn còn trên giấy, căn bản anh không có khả năng tham gia tiếp kỳ thi thứ hai. Mà khoảng thời gian còn lại cũng không nhiều lắm, quan trọng hơn nữa, là ngày mai chính là ngày anh phải quyết định có tiếp tục đăng ký làm nghiên cứu sinh hay không. Người hướng dẫn của anh có khuyên anh nên tạm bỏ qua ước mơ xuất ngoại, làm nghiên cứu sinh, tự dành cho mình một khoảng lặng. Một bên là con đường rộng thênh thang hoàn toàn không có phong ba, một bên là con đường nhỏ chông chênh đầy gai góc đã sắp không nhìn thấy hy vọng, kết quả lựa chọn đã quá rõ.

Lúc tôi nghe được tin này, liền lập tức chạy tới bên hồ nước, quả nhiên, anh đang ở nơi đó.

Lúc đó là giờ cơm chiều, chung quanh không một bóng người, chỉ có những luồng gió nóng oi ả. Anh không đứng ở trong đình, mà đang đứng trên cái lan can của đình, gió thổi phần phật làm bộ quần áo trắng của anh căng phồng lên như một cánh buồm. Chợt liếc mắt nhìn lại, cái đình đỏ cũ kỹ, cây cổ thụ xum xuê kia, đều trở thành phông nền cho anh, chỉ nhằm tăng thêm vẻ hiên ngang ngạo nghễ lúc này của anh.

Một trận gió thổi ào qua, làm cây cối cùng xào xạc, anh đột nhiên giơ thẳng hai tay ra, ngẩng mặt lên trời, ngâm to mấy tiếng : "Hạm ngoại san quang lịch xuân Hứa Thu đông vạn thiên biến huyễn đô phi phàm cảnh, Song trung vân ảnh tại đông tây nam bắc khứ lai đạm đãng tuân thị tiên cư"[3">

Sau đó, anh nhảy khỏi lan can, chạy ra ngoài với vẻ vô cùng phấn khởi. Tôi nhìn đăm đắm theo bóng dáng anh, khẽ đọc ra câu phía trên: "Thủy thanh mộc hoa."

Đêm hôm đó, trên sân bóng rổ, anh và bạn bè tấn công dũng mãnh khiến khoa điện tử thất bại tơi bời, vẻ mặt rạng rỡ của anh vô cùng chói lóa, không ai có thể nghĩ rằng anh vừa trải qua một lần thất bại, cũng đang đứng trước một trong những cái ngã ba đường trọng yếu nhất trong cuộc đời....
«1 ... 5455565758 ... 89»
Đánh Giá Của Bạn
Truyện Cùng Thể Loại
· Mail: hoahiep.vip@gmail.com
► Những nội dung trên wapsite được sưu tập từ nhiều nguồn trên internet ...
► View : +11(28240) | sitemap.xml | urllist.txt
► Loads : 0.00076/s | 11.5% | robots.txt | sitemap.html

Thank to : Xtgem.com

XtGem Forum catalog