Bí Mật Bị Thời Gian Vùi Lấp Full
"Mình hiểu mà, trước kia mình không quan tâm tới chuyện trong nhà cậu, sau này cũng không có hứng thú, nên bây giờ cậu không cần phải lo xa như thế."
Tôi bảo nàng xoay người, tiếp tục ngoáy lỗ tai còn lại. Tay nàng với lên kéo một miếng bông tẩy trang ra, nheo mắt nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười rất gian xảo : "Bây giờ chúng ta nói tới một số chuyện có ý nghĩa hơn nhá. Đêm qua cậu và Lục Lệ Thành đã làm những gì ?"
Tôi cười : "Làm một số chuyện xấu"
Ma Lạt Năng lập tức kêu to "Dừng tay", rồi ngồi nhỏm dậy, nhìn chăm chăm vào tôi với vẻ chờ mong : "Đau không ?"
"Không đau."
"Sung sướng không ?"
"Rất sung sướng !"
"Sung sướng tới mức nào, có giống như trong sách nói : "sướng muốn chết" không ?
Mặt Ma Lạ Năng đầy vẻ tò mò và hưng phấn, tôi cười lăn lộn trên thảm : "Sung sướng như phun mây phun mù."
Ma Lạt Năng nghiêng nghiêng đầu đầy suy nghĩ, vẻ mặt hoang mang không hiểu gì cả. Tôi liền nhào qua, bóp chặt mũi nàng nói : "Sắc nữ, sắc nữ ! Mình và Lục Lệ Thành cùng hút thuốc, cậu nghĩ tới đâu rồi."
Mặt Ma Lạt Năng lộ đầy vẻ thất vọng, lập tức giơ tay đập cho tôi một cái : "Chính cậu cố ý khiến mình hiểu lầm, cậu sắc, hay mình sắc nào ?"
Hai bọn tôi cùng giỡn nhau lăn lộn trên thảm, đùa chán rồi, mới dựa vào cái đệm thở dốc, nàng nhấp một ngụm trà, đáp : "Mình có một câu, bất quá sự thật mất lòng."
"Cậu cứ nói đi !"
"Lục Lệ Thành kia tâm cơ rất nặng, tâm tư lại thâm trầm có thể sánh với cha mình, mình chỉ sợ cậu không chế ngự được anh ta, tốt nhất cậu nên đối xử với anh ta như gần như xa, đừng đặt cả tâm tư vào đó."
"Cậu truyền thụ cho mình như thế thì giao tiếp với đàn ông như thế nào ?" Tôi nhìn nàng đầy khinh thường : "Mình cũng không uống thạch tín trong ngày sinh nhật, có chán sống đâu."
Ma Lạt Năng lập tức vớ lấy một cái đệm ném về phía tôi, rốt cuộc đã ngắt được mấy câu nói năng nhảm nhí của tôi. Đầu tôi vùi trong đêm, lòng như chết rồi, khẽ nói : "Ma Lạt Năng, đáp ứng mình một chuyện, chuyện giữa mình và Lục Lệ Thành cậu đừng hỏi tới, mình cũng không hỏi tới chuyện giữa cậu và Tống Dực, hai chúng ta tự giành cho nhau một chút không gian tư nhân nhé."
Nàng giơ chân đạp tôi một cái : "Mình vẫn cho cậu đủ không gian riêng, từ lúc cậu bắt đầu xin thôi việc, từ đầu tới đuôi mình có sáp miệng vào lúc nào đâu ?" Nàng thở hắt ra một cái, buồn rầu nói : "Từ ba tuổi mình đã biết, cái loại tình cảm nam nữ này, chỉ có mình mình biết ấm lạnh, người khác nói gì cũng không ăn thua."
Trong giọng nói của nàng ẩn chứa sự tang thương của thời gian, nhất thời trong phòng chìm vào im lặng. Tôi liền ngồi xuống, cười nói : "Mình đói bụng, cậu có muốn ăn cơm rang trứng không ?"
Ma Lạt Năng vô cùng sung sướng gật đầu : "Mình muốn có thêm cả tôm bóc vỏ, lại thêm cả chút carot là tốt nhất."
Ma Lạt Năng tay chưa bao giờ dính vào việc nhà, tôi thì có thể vào bếp, nhưng khả năng cũng chỉ bình thường, bất quá cơm rang trứng khá ngon, là thứ mà Ma Lạt Năng thích nhất. Tôi vừa đánh trứng vừa hoài niệm tài nghệ nấu ăn của Lục Lệ Thành, nếu anh ta không làm quản lý nữa, mà đi mở tiệm cơm, đảm bảo ngày cũng kiếm cả đống tiền.
Hai người vừa đùa giỡn nói nói cười cười xong, tâm sự của Ma Lạt Năng cũng xóa sạch, chỉ lát mà ngủ, mà hai mắt tôi vẫn mở chong chong nhìn đăm đắm lên trần nhà. Nằm một lúc đau cả lưng, đành phải ngồi dậy, lấy thuốc an thần mà Lục Lệ Thành đưa cho tôi, uống hai viên, rốt cuộc mới ngủ được.
Sáng dậy tôi vẫn cảm thấy mẹt, cảm giác như chưa hề nghỉ ngơi chút nào, đây là tác dụng phụ của việc sử dụng thuốc an thần để dỗ giấc ngủ. Bất quá mất ngủ lại càng mệt hơn, hai bên đều hại, chỉ đành chọn bên nhẹ.
Bồn rửa mặt chỉ có một cái, nên tôi cũng không thể cùng với Ma Lạt Năng, nàng đánh răng rửa mặt như đánh trận, vừa tô son vừa chạy xuống dưới lầu : "Muộn mất rồi, mình đi trước đây. Nếu cậu muốn ngủ thì cứ ngủ đi, mình sẽ gọi điện cho Tống Dực, xin cho cậu nghỉ thêm ngày nữa."
Đợi nàng đi rồi, tôi mới dậy rửa mặt. Trốn được một lần, chứ không trốn được mãi, rốt cuộc vẫn phải đối mặt. Tôi cẩn thận búi tóc lên, trang điểm nhẹ một chút, lại chọn một bộ quần áo công sở thực lịch sự, liếc qua hộp trang sức, không hiểu đã mua một đôi nhẫn mặt đầu lâu ở Tây Tạng từ khi nào, liền lôi ra, một chiếc lớn một chiếc nhỏ, vừa vặn một cái đeo vào ngón cái, một cái đeo vào ngón trỏ.
Thấy tôi vẻ mặt Karen như không thể tin nổi : "Alex nói cô bị bệnh mà."
"Đã đỡ hơn nhiều rồi."
Lục Lệ Thành một trước một sau bước vào văn phòng, nhìn thấy tôi đều thoáng sửng sốt, có điều, ngay sau đó Lục Lệ Thành bật cười nhìn tôi từ trên xuống dưới, sắc mặt Tống Dực thì hơi tái đi, tầm mắt lướt qua tôi, nhìn về nơi khác.
Karen cầm một đống giấy tờ tới đưa cho Tống Dực xem, hai người khe khẽ nói gì đó.
Lục Lệ Thành tới trước bàn tôi, cười nói : "Dũng cảm hơn nhiều so với tôi tưởng tượng, tôi còn tưởng cô phải trốn tránh ở nhà ít nhất ba ngày nữa chứ."
Tôi hừ một tiếng, không thèm để ý tới anh ta, chỉ bật máy tính lên, bắt đầu làm việc. Anh ta vừa nhìn thấy đôi nhẫn có mặt đầu lâu trên tay tôi, liền cười ho nhẹ một tiếng : "Tuổi nổi loạn của cô cũng hơi muộn hơn so với người khác nhỉ ?"
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta : "Hôm nay tâm trạng anh tốt lắm hả ?"
Tống Dực đứng ở cửa phòng gọi anh ta : "Elliott, đã tới giờ rồi"
Anh ta cười nói : "Đúng rồi, hôm nay tâm trạng tôi vô cùng tốt" Nói xong liền đi cùng Tống Dực ra khỏi phòng.
Văn phòng lặng ngắt như tờ, tôi cúi đầu làm việc, chợt cảm thấy có gì đó không thích hợp, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy mọi người cùng nhìn tôi chằm chằm : "Sao thế ?"
Peter kêu lên một tiếng đầy kinh hãi : "Sao thế ? Cô nói sao thế là sao ? Cô không thấy vẻ mặt của Elliott lúc nói chuyện với cô vừa nãy sao ?"
Mắt tôi đã quay lại màn hình máy tính : "Ít thấy thì ngạc nhiên thôi ! Anh không ngây thơ tới mức nghĩ là lúc Elliott đối mặt với Mike và khách hàng cũng vẫn giữ cái mặt như muốn đánh nhau đó đi."
Mọi người cùng cười ồ lên, Karen liền nói : "Tôi xin làm chứng, lúc anh ta nói chuyện với Alex cũng tươi cười lắm."
Peter vẫn càu nhà càu nhàu đầy miệng, nhưng chẳng ai thèm để ý tới anh ta cả.
Chữ trên màn hình cứ nhòe nhoẹt không rõ, tôi cố gắng vài lần, nhưng vẫn không thể tập trung được, cuối cùng đành từ bỏ. Tôi ngồi đối mặt với màn hình máy tính, tay đặt trên bàn phím, trông qua như đang làm việc nghiêm túc thực sự, nhưng tôi hoàn toàn không có chút tâm trí nào. Tôi cũng không phải kẻ kiên cường, dù tôi đang ép mình phải kiên cường. Vẫn có thể đội mặt nạ trước mặt mọi người, có điều chỉ cần không ai để ý tới, cái mặt nạ kia đã vỡ tan....
Đánh Giá Của Bạn
· Mail: hoahiep.vip@gmail.com
► Những nội dung trên wapsite được sưu tập từ nhiều nguồn trên internet ...
► View :
+66(28156) | sitemap.xml
| urllist.txt
► Loads : 0.00071/s | 10.8% | robots.txt | sitemap.html
► Loads : 0.00071/s | 10.8% | robots.txt | sitemap.html
Thank to : Xtgem.com