XtGem Forum catalog

hoavlog.wap.sh

game hack Cách Cài Game Và Ứng Dụng Có DATA - OBB
game hack Hướng dẫn cách cài đặt file APK trên Android
· » Thư Viện »
↓↓ Bí Mật Bị Thời Gian Vùi Lấp Full
  Admin (Admin)
Lượt xem :

Bí Mật Bị Thời Gian Vùi Lấp Full



Bác sĩ chính dẫn bọn tôi đi gặp cha tôi trước. Cha tôi nằm im lìm trên giường bệnh, bác sĩ nói do tác dụng của thuốc an thần, nên cha tôi vẫn đang mê man, chứ cũng không có vết thương nặng nào. Xem ra chắc mẹ tôi cũng chẳng có việc gì, rốt cuộc tim tôi cũng nhẹ nhõm được một nửa : "Thế mẹ tôi đâu ?"

Bác sĩ chính ra hiệu cho chúng tôi đi ra khỏi phòng bệnh cùng ông ấy : "Căn cứ vào giải thích của cảnh sát, lúc người tài xế say rượu lái xe đâm thẳng về phía cha mẹ cô, đáng lẽ xe hướng thẳng về phía cha cô, nhưng chắc là mẹ cô đã phát hiện ra trước, trong giây phút bất ngờ đó đã lập tức đẩy cha cô ra, chắn trước người ông ấy, cho nên cha cô chỉ bị chấn động nhỏ về não, mà mẹ cô lại bị trọng thương. Thực xin lỗi, chúng tôi đã dốc toàn lực, nhưng không có hiệu quả, đã qua đời rồi."

Tôi ngơ ngác nhìn ông ta, điều ông ta vừa nói hoàn toàn không phải sự thực ! Không phải sự thực ! Hôm qua tôi còn điện cho mẹ tôi mà, lời ông ta nói hoàn toàn không phải sự thực !

"Tôi muốn gặp mẹ tôi, tôi muốn gặp mẹ tôi !"

Bác sĩ chính hướng cái nhìn đầy khó xử về phía Lục Lệ Thành : "Tôi đề nghị là chờ cô ấy bình tĩnh hơn một chút rồi hãy đi nhìn mặt mẹ lần cuối."

"Không ! Tôi muốn gặp mẹ tôi !"

Lục Lệ Thành vội đỡ lấy tôi, nhưng tôi đã đẩy tay anh ta ra.

Bác sĩ chính lại nói với Lục Lệ Thành : "Đợi khi cô ấy tỉnh táo hơn, xin mời tới phòng làm việc của tôi muốn chuyến, tôi còn có chuyện cần nói với hai người, thật xin lỗi !" Bác sĩ nói xong rồi đi luôn.

Tôi nhìn chăm chăm vào từng gian phòng bệnh, tìm mẹ tôi, Lục Lệ Thành vẫn đi theo tôi. Tôi mở cửa một phòng bệnh, vừa thấy đó không phải mẹ tôi, liền lập tức đi ra, anh ta đã đi vào theo tôi, lại cúi đầu với những người trong phòng bệnh đang bực mình : "Thành thật xin lỗi !"

Rốt cuộc, cho tới khi tôi đẩy mạnh cửa một phòng bệnh, làm một đứa trẻ con bị sợ phát khóc, anh ta mới túm tôi lại : "Tô Mạn !"

Tôi cố gắng giãy dụa khỏi tay anh ta : "Tôi muốn gặp mẹ tôi !"

Anh ta im lặng nhìn tôi, trong mắt đầy ngập sự đồng tình. Tôi lập tức cào cấu tay anh ta : "Buông ra ! Buông ra !"

Anh ta liền quay lại nói với Rio là người vẫn đi theo bọn tôi : "Dẫn bọn tôi tới nhà xác đi !"

Lục Lệ Thành liền kéo tôi vào thang máy.

"Không, tôi không đi, tôi muốn đi tìm mẹ tôi."

Anh ta không nói lấy nửa câu, chỉ ôm chặt tôi trong vòng tay, vô luận tôi có đấm đá như thế nào để chạy ra khỏi thang máy, anh ta cũng không chút lơi lỏng.

Vừa bước vào nhà xác, không khí lạnh như băng khiến người ta có cảm giác như bước chân vào một thế giới khác. Nhân viên quản lý phòng xác kéo tấm vải trắng phủ trên thi thể lên, rồi im lặng lùi sang một bên.

Trong nháy mắt nhìn thấy mẹ, tôi đã im bặt.

Khuôn mặt mẹ vô cùng thanh bình yên ả, như đang nằm trong giấc mộng. Tôi nhẹ nhàng bước tới bên mẹ, giống như một buổi sáng cuối tuần nào đó trước đây, tôi cố tình dậy sớm, rón rén đi tới trước giường cha mẹ, xem cha mẹ đã tỉnh giấc hay chưa. Có đôi khi, mẹ tôi đợi cho tới lúc tôi ghé sát vào trước mặt mình, mới đột nhiên mở mắt ra, làm tôi sợ tới mức thét to một tiếng, xoay người nhào về phía cha tôi, cha tôi cười phá lên túm lấy tôi từ dưới đất lôi lên trên giường, nhét tôi vào nằm giữa hai người.

Tôi hơi cúi người nhìn mẹ, mẹ ơi, mẹ lại làm con giật mình nữa đi, lại làm con giật mình nữa đi !

Mẹ vẫn ngủ an lành, tôi liền lay nhẹ vai mẹ : "Mẹ ơi, mẹ ơi !" Mẹ tôi vẫn ngủ rất say. Tay tôi khẽ vuốt ve mặt mẹ, cảm giác lạnh như băng từ đầu ngón tay bắt đầu thấu vào mạch máu bên trong, sau đó lan nhanh khắp toàn thân.

Nhớ lúc tôi vào tiểu học, lúc cha tôi đi làm ca đêm, ban ngày lúc tôi đi học về cha vẫn còn ngủ, tôi chạy đi gọi cha, mẹ tôi thường khẽ kéo tôi ra khỏi phòng ngủ, nói với tôi : "Cha con đi làm về mệt lắm, cha muốn ngủ bù, con đừng gây ồn ào cha."

Thỉnh thoảng, tôi sẽ thật nghe lời, ngồi xem TV một mình. Nhưng có đôi khi, tôi lại chẳng thèm nghe lời gì cả, chỉ kêu ầm ĩ : "Cha ơi, tiểu công chúa bảo bối của cha giá lâm !"

Mẹ tôi tức giận lườm tôi, tiếng cười của cha tôi truyền ra từ trong phòng : "Tiểu công chúa bảo bối của cha ở đâu rồi ?"

"Ở đây ạ !" Tôi làm mặt xấu với mẹ rồi chui tọt vào trong phòng, nhảy tới bên người cha tôi.

Mẹ ơi, mẹ mệt lắm sao ? Mẹ buồn ngủ sao ? Vậy thì được rồi ! Giờ con cũng không còn nhỏ rồi, sẽ không gây ầm ĩ phiền mẹ, con sẽ chiếu cố cha thật tốt, mẹ an tâm ngủ đi !

Tôi liếc nhìn mẹ tôi lần cuối cùng, rồi quay người lại, hơi cúi mình trước người nhân viên : "Xin cám ơn anh !"

Anh ta khẽ nói một câu, Rio phiên dịch cho tôi nghe : " Cố gắng nén bi ai"

"Cám ơn !"

Tôi bước ra khỏi phòng giữ xác, Lục Lệ Thành nhìn tôi đầy lo lắng : "Nếu cô muốn khóc thì cứ khóc đi, không cần phải cố chịu đựng làm gì"

Tôi lắc đầu : "Tôi không sao cả, tôi còn phải chăm sóc cha tôi, tôi sẽ không sao cả."

Sau khi ký tên vào giấy đồng ý hỏa táng mẹ tôi, tôi lại tới gặp bác sĩ chính để làm thủ tục xuất viện, tôi muốn mau chóng dẫn cha mẹ tôi quay lại Bắc Kinh, chắc chắn cha mẹ tôi muốn nghỉ ngơi ở chính nhà mình.

Khi bác sĩ chính nghe nói rằng tôi muốn làm thủ tục xuất viện, thì không ký tên ngay lập tức, mà dẫn tôi vào trong một căn phòng tối. Ông ta bật cái đèn trên tường lên, mấy tấm film chụp X quang hiện ra rõ mồn một, ông ta chỉ vào mấy điểm đen trên tấm film nói : "Sau khi cha cô nằm viện, chúng tôi đã chụp khi làm kiểm tra cho ông ấy."

Những ký ức cũ như một cơn ác mộng chợt xuất hiện tỏng đầu, mấy câu tiếp theo mà ông ta muốn nói, bốn năm trước tôi đã từng nghe một lần. Không ! Tôi lùi từng bước một về phía sau, cho tới lúc đụng phải Lục Lệ Thành đang đứng sau lưng tôi, hai tay anh ta đỡ lấy vai tôi, "Tô Mạn !" trong giọng nói của anh ta hàm chứa đầy buồn bã và thương xót.

Bác sĩ hỏi : "Trước kia cha cô đã từng làm giải phẫu ung thư phải không ? "

Tôi đờ đẫn gật đầu.

Trong mắt vị bác sĩ toát ra vẻ đồng cảm : "Thành thật xin lỗi, chúng tôi phát hiện ra tế bào ung thư của ông ấy đã di căn rồi."

"Cứ sáu tháng chúng tôi đều đi kiểm tra sức khỏe một lần mà, vẫn tốt lắm mà, có phải chuẩn đoán lầm hay không ạ ?"

Vị thầy thuốc hoàn toàn không để ý tới lời nói như hàm chứa sự coi thường của tôi đối với ông ấy, chỉ giải thích : "Tế bào ung thư vẫn là nan đề của y học, có thể hai mươi năm liền nói không khuếch tán, nhưng cũng có thể chỉ trong thời gian ba tháng ngắn ngủi có thể lan khắp não người. Đề nghị của tôi là nhanh chóng liên hệ với những bác sĩ cũ, để lên kế hoạch trị liệu." Ông ta đưa cho tôi một túi hồ sơ dầy : "Đây là những tư liệu có liên quan, cũng với những ý kiến nhận xét của tôi. Trong đó cũng có phương thức liên hệ với tôi, nếu có vấn đề gì, các anh chị có thể liên hệ với tôi bất kỳ lúc nào." Lúc tôi nhận lấy túi hồ sơ, vị bác sĩ ấy khẽ vỗ nhẹ lên vai tôi : "Kiên cường lên"

Tôi cầm lấy túi hồ sơ, bình tĩnh đi ra khỏi phòng của bác sĩ, bước vào thang máy, Lục Lệ Thành liền gọi tôi một tiếng : "Tô Mạn !"

Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta : "Sao ?"

Khóe môi anh ta hơi giật giật, lại không nói được gì, một lúc sau, anh ta mới nói : "Tôi đã đặt vé máy bay chiều mai rồi, cô có cần sửa lại thời gian không ?"

Tôi đáp : "Không cần, sáng mai tôi sẽ đi nhận hũ tro hài cốt, phiền anh trông giúp cha tôi một buổi, trưa về làm thủ tục xuất viện, chiều có thể đi được rồi."...
«1 ... 7980818283 ... 89»
Đánh Giá Của Bạn
Truyện Cùng Thể Loại
· Mail: hoahiep.vip@gmail.com
► Những nội dung trên wapsite được sưu tập từ nhiều nguồn trên internet ...
► View : +39(27966) | sitemap.xml | urllist.txt
► Loads : 0.00062/s | 9.4% | robots.txt | sitemap.html

Thank to : Xtgem.com