Bốn Tháng Yêu Chưa Đủ
Tịnh Ngôn cảm thấy sống mũi cay xè, chưa kịp suy nghĩ kỹ lưỡng, cô liền đứng dây ôm chặt lấy Dịch Nhân, áp sát má vào ngực ông và nhẹ nhàng nói, “Dịch Nhân, anh đang trách em phải không? Đừng giận em như thế có được không?”.
“Không, anh không giận” Khổng Dịch Nhân vuốt nhẹ vào mái tóc của Tịnh Ngôn và nói, “Anh bảo đảm sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyên”.
Tịnh Ngôn gật đầu và nói, “Anh ngủ đi một lát, có chuyện gì ngủ dậy chúng ta sẽ nói tiếp”.
Chiếc đệm vẫn còn hơi ấm, mặc dù vừa đặt người nằm xuống, Khổng Dịch Nhân đã ôm Tịnh Ngôn và lòng nhưng không ai nói câu nào, cô áp sát đầu vào ngực Khổng Dịch Nhân và cắn móng tay như một đứa trẻ.
Tịnh Ngôn muốn giải thích với Khổng Dịch Nhân, xin lỗi, em từ chối lời cầu hôn của anh nhưng điều đó không có nghĩa là em không muốn ở bên anh. Không cần anh phải nói nhưng em cũng biết cuộc hôn nhân giữa chúng ta sẽ động chạm đến lợi ích của bao nhiêu người và sẽ mang lại cho em vào nhiều phiền toái, thực ra em luôn muốn được sống cùng anh, đó chỉ là những phiền phức, thực sự không quan trọng.
Em biết, chỉ cần có anh, mọi việc đều có thể giải quyết được, không phải lo lắng gì hết, nhưng em không muốn làm một người phụ nữ chỉ biết cả ngày ở trong vòng tay anh hai mươi tư tiếng đồng hồ, em không muốn một cuộc sống như thế.
Không cần có một căn nhà sang trọng như vậy, không cần có nhiều người giúp việc như vậy, không cần sơn hào hải vị, em chỉ cần ngày nào cũng được nhìn thấy người mình yêu, có một gia đình hạnh phúc, một cuộc sống bình thường là đủ rồi. Trong những năm qua, chỉ cần một mình em kiếm sống em đã rất hài lòng với cuộc sống vật chất của mình rồi, em không thấy hứng thú với cuộc sống giàu sang xa xỉ.
Trong đầu Tịnh Ngôn có rất nhiều suy nghĩ khác nhau, bát cháo nóng vẫn làm cho cô cảm thấy ấm lòng, nằm trong vòng tay của Khổng Dịch Nhân, Tịnh Ngôn cảm thấy an toàn và thoải mái hơn, Khổng Dịch Nhân vẫn thủ thỉ bên tai Tịnh Ngôn, cô ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Trong giấc mơ, Tịnh Ngôn gặp rất nhiều người trong đó có cả những người quen và người lạ. Tịnh Ngôn biết rất rõ đó chỉ là giấc mơ, bởi vì những người này không thể xuất hiện cùng một lúc.
Bố, mẹ, Chu Thừa Khải, Phương Tòng Vân, Tiểu Long, Uy Liêm, Âu Dương, Khổng Hy Âm … ngoài ra còn có rất nhiều người Tịnh Ngôn đã từng gặp trong cuộc sống, có những người đã đi xa mãi mãi, có những người thỉnh thoảng cô mới gặp mặt, cũng có những người không biết cô có thể gặp lại trong cuộc đời này nữa không …
Mọi người đều mỉm cười đi ngang qua mặt và nhìn cô với ánh mắt thương hại, hai bàn tay nắm chặt vào nhau, Tịnh Ngôn liền hỏi, “Tại sao mọi người nhìn tôi với ánh mắt thương hại như vậy? Tôi luôn sống rất thoái mái, sau này càng thoải mái hơn”.
Một người thân quen ấm áp đứng sát bên cạnh, Tịnh Ngôn lên tiếng, “Dịch Nhân, là anh ư?”. Tịnh Ngôn cảm động ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Khổng Dịch Nhân đang mỉm cười và có điều gì đó muốn nói với cô.
Tịnh ngôn mỉm cười đáp lại, “Em đã có con với anh, em cảm thấy rất vui vì sau này em không phải sống một mình nữa, em cũng biết rằng nếu chúng ta ở bên nhau sẽ rất nhiều phiền toái, dù vậy em vẫn mong muốn có anh ở bên cạnh, như vậy cuộc sống của em sẽ hạnh phúc hơn”.
Khổng Dịch Nhân không nói gì, dang tay ra ôm lấy cô, Tịnh Ngôn vui mừng tiến lại gần phía Khổng Dịch Nhân, mặc dù bước đi rất nhanh nhưng cô không sao tiến lại gần được. Tịnh Ngôn nhìn kỹ thì phía sau Dịch Nhân còn có rất nhiều người khác, rất nhiều khuôn mặt lẫn trong màn đêm, không nhìn rõ là ai, cô cảm thấy sợ hãi.
Tịnh Ngôn tỉnh dậy, không có ai ở bên cạnh, cô ngồi bật dậy, cảm thấy mặt hơi lạnh, đưa tay sờ lên mặt thì thấy khuôn mặt đã ướt đẫm mồ hôi.
“Tịnh Ngôn?” Cửa phòng tắm mở, Khổng Dịch Nhân bước ra, tóc vẫn ướt, tay cầm chiếc khăn tắm và hỏi, “Em dậy rồi ư?”
Tịnh Ngôn cảm thấy tim mình vẫn đập mạnh, cô ngồi dậy mở to mắt nhìn Khổng Dịch Nhân.
“Em sao thế?” Dịch Nhân đến bên Tịnh Ngôn, ngồi xuống giường và hỏi, “Em mơ ác mộng đúng không?”
“Dịch Nhân.” Mùi cơ thể quen thuộc khiến Tịnh Ngôn quay trở lại với thực tại, cô ôm chặt lấy Dịch Nhân, cảm giác sợ hãi khiến cô trở nên hoảng loạn.
“Được rồi, anh hiểu.” Dịch Nhân an ủi Tịnh Ngôn, ông mỉm cười và nói, “Đừng sợ, mặc dù anh bị em từ chối, nhưng anh nhớ có những người thất bại nhiều lần nhưng họ vẫn không nản chí, anh sẽ học tập tính kiên nhẫn của họ”.
Tịnh Ngôn lặng lẽ nhìn Dịch Nhân, miệng cô mấp máy điều gì đó nhưng cô không nói nên lời, Tịnh Ngôn cúi xuống ánh mắt hơi buồn.
Đây là lần đầu tiên Dịch Nhân cảm thấy hơi sốc. Thực ra cả đêm Dịch Nhân không ngủ được, ông nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Tịnh Ngôn trong vòng tay mình và suy nghĩ lại những gì cô đã nói.
Mãi đến lúc này Dịch Nhân mới hiểu ra mình đã yêu một cô gái quá thông minh mẫn tiệp. Tịnh Ngôn nhìn Dịch Nhân, ánh mắt vẫn chưa hết sợ hãi bởi cơn ác mộng, Dịch Nhân rất hiểu và thông cảm với cảm giác đó của cô.
Dịch Nhân ngồi xuống bên cạnh Tịnh Ngôn và nói, “Tịnh Ngôn, anh sợ mất em, nên anh mới đưa ra quyết định ích kỷ như vậy, hãy tha lỗi cho anh”.
Tịnh Ngôn ngẩng lên nhìn Dịch Nhân với ánh mắt khó hiểu, chính cô mới là người sợ Dịch Nhân. Mặc dù cô dám vượt qua mọi ràng buộc của phong tục truyền thống như cô vẫn sợ mất Dịch Nhân, sợ đánh mất tình yêu của ông.
Dịch Nhân nhẹ nhàng nói, “Nếu như anh không vội vàng thì sau khi giải quyết xong mọi việc anh mới để em mang thai, như vậy là tốt nhất”.
“Dịch Nhân, em rất vui khi có con với anh.” Tịnh Ngôn khẳng định lại.
“Cám ơn em, anh rất yêu em.” Dịch Nhân cúi xuống hôn nhẹ lên má Tịnh Ngôn, sau khi buông Tịnh Ngôn ra Dịch Nhân nhìn cô mỉm cười và nói, “Mặc dù em từ chối lời cầu hôn của anh nhưng anh vẫn không từ bỏ ý định đó, em có sợ không?”.
Tịnh Ngôn không trả lời, hai hàng nước mắt lăn dài trên má, Tịnh Ngôn ôm hôn nhẹ lên má Dịch Nhân.
Bên ngoài có bóng người đi vào nhà, nhìn thấy Ken và Rockey, Dịch Nhân giơ tay chào và hỏi, “Sao rồi?”.
“Chúng tôi đã giải quyết xong rồi, công ty ở Mỹ vừa báo tin về bên đó có chút rắc rối.”
“Chẳng phải ông đã nói để mọi người ở lại New York không được đi sao?”
“Không phải New York, thông tin báo về từ gia đình nhà họ Chu cho biết, chiếc máy bay chở Hy Âm từ Chicago sắp đến Thượng Hải.”
Chương 7: Tình Yêu
Thực tế cho thấy, một người nào đó nói rằng không tức giận thì điều đó có nghĩa là họ đang muốn gặp người yêu.
Sau sự kiện đó một tuần, Tịnh Ngôn ngồi trong phòng làm việc đọc báo trên mạng Internet.
Câu chuyện trên mạng đã tạm lắng xuống. Sau hai ngày nghỉ ngơi, cuộc sống của Tịnh Ngôn đã trở lại bình thường, mặc dù sự việc mới diễn ra nhưng cô có cảm giác như nó đã xảy ra cách đây hàng chục năm rồi.
Đại tiểu thư đáng thương họ Khổng vừa đặt chân xuống sân bay Thượng Hải đã được mọi người chờ sẵn đưa về khách sạn. Không hiểu cha cô đã nói gì với cô nhưng mãi đến lúc này cô vẫn chưa nắm được thông tin gì về Tịnh Ngôn.
Trang điện tử của Tạp chí Bát quái hiện ra trước mắt Tịnh Ngôn, hiện tại báo chí trong nước đang đổ dồn sự chú ý vào câu chuyện một nhà khoa học tám mươi tuổi kết hôn với một cô gái đã ly hôn hai mươi tám tuổi, đáng chú ý hơn là cha của cô gái này còn tuyên bố sẽ kết hôn với cô cháu gái mười chín tuổi của con rể mình.
Tịnh Ngôn tiếp tục vào trang báo điện tử khác, tất cả những bài viết về chuyện tình giữa cô và Khổng Dịch Nhân đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là những thông tin giật gân hơn. Tịnh Ngôn mở hòm thư ra, trong đó có rất nhiều thư xin lỗi của các báo, lời lẽ trong thư rất thành khẩn, nghĩ lại sự lo lắng mà hai người phải chịu đựng trong những ngày qua, Tịnh Ngôn mỉm cười một cách gượng gạo....
Đánh Giá Của Bạn
· Mail: hoahiep.vip@gmail.com
► Những nội dung trên wapsite được sưu tập từ nhiều nguồn trên internet ...
► View :
+255(27877) | sitemap.xml
| urllist.txt
► Loads : 0.00047/s | 7% | robots.txt | sitemap.html
► Loads : 0.00047/s | 7% | robots.txt | sitemap.html
Thank to : Xtgem.com