Bốn Tháng Yêu Chưa Đủ
Các tờ báo nước ngoài đều đăng bản tuyên bố của Khổng Dịch Nhân được tuyên bố bởi luật sư riêng của gia đình họ Khổng, sau khi được sự đồng ý của người vợ cũ Vệ Tự Thanh, bản thỏa thuận ly hôn giữa Khổng Dịch Nhân và Vệ Tự Thanh từng làm chấn động giới báo chí một thời đã được sửa chữa hoàn chỉnh và hai bên đã ký xác nhận. Quyền thừa kế tất cả tài sản đều không có gì thay đổi, Khổng Hy Âm và Phương Ngẫu, người con thứ hai của Khổng Dịch Nhân vẫn được hưởng nguồn lợi cố định được tại ra bởi số tài sản trên, bao gồm cả cổ tức từ các cổ phần, nhưng nếu muốn chuyển quyền sở hữu số tài sản đó phải được sự đồng ý của Vệ Tự Thanh. Ngoài ra, về điều khoản cam kết không có lợi tức cũng đã bị hủy bỏ.
Tịnh Ngôn chăm chú theo dõi các thông tin, sau nhiều năm sống trong tu viện, Khổng Thị bỗng công khai công bố bản di chúc thừa kế tài sản sau khi chết. Bà đã sửa lại bản di chúc tuyên bố sẽ tặng tất cả số tài sản của mình cho giáo hội bao gồm toàn bộ cổ phần của bà trong công ty, do giáo hội toàn quyền quyết định.
Phạm Đế Cương rất ngạc nhiên, đã cử người công khai xin lỗi, trước đó gia đình họ Vệ rất quan tâm đến vấn đề này, nhưng sau khi đọc xong được công bố của Khổng Thị đã không nói gì được.
Trên các báo còn đăng ảnh của Vệ Tự Thanh, sau nhiều năm tu luyện trong tu việc, bà đột ngột xuất hiện trước công chúng với thái độ điềm tĩnh, bà không muốn bị người khác làm phiền.
Tịnh Ngôn vừa xem ảnh vừa nói, “Xin lỗi đã làm phiền bà”. Trong đám đông, Vệ Tự Thanh xuất hiện trong bộ đồ nữ tu sỹ giản dị, dáng người thon thả, điềm đạm, ở bà luôn toát lên vẻ đẹp quý phái, khi nhớ đến lời bình phẩm của Khổng Dịch Nhân về Vệ Tự Thanh, Tịnh Ngôn không khỏi chạnh lòng, mỗi lần như vậy cô đều im lặng không nói lời nào.
Tịnh Ngôn tự nhủ, “Tịnh Ngôn, ngươi điên rồi, tại sao ngươi lại ghen với một người đàn bà ở một nơi xa xôi như vậy? Bà ấy chỉ yêu Chúa thôi, đâu có yêu Khổng Dịch Nhân?”
Tịnh Ngôn tắt máy đứng dậy, tự trách móc bản thân mình.
Có tiếng gõ cửa, Văn Thù ngó đầu vào hỏi, “Tịnh Ngôn, có người tìm chị”.
“Ai vậy?” Tịnh Ngôn gật đầu đi ra khỏi phòng làm việc, có hai người lạ mặt đang ngồi ở phòng khách, khi nhìn thấy Tịnh Ngôn, một người đứng dậy chào, một người ngồi yên trên ghế và nói, “Xin chào, cô Hoa Tịnh Ngôn”.
“Xin chào, xin hỏi các anh tên gì?” Tịnh Ngôn ngồi xuống, mặc dù cơn sóng gió đã qua, nhưng cô cho rằng thời điểm này vẫn rất nhạy cảm nên điệu bộ, cử chỉ và lời nói của cô cần phải thận trọng.
“Tôi họ Vệ, tên là Vệ Tự Hành, Vệ Tự Thanh là chị gái của tôi. Lần đầu tiên gặp mặt, tôi không hẹn trước mà tự đến đây tìm cô, thật là mạo muội.” Người đàn ông đang ngồi tự giới thiệu về mình một cách lịch sự.
Hóa ra là người nhà họ Vệ đến tìm cô. Nghe đến tên của họ, Tịnh Ngôn đã biết rất rõ họ đến tìm cô có việc gì. Cô không lấy làm ngạc nhiên, cô ngồi xuống mỉm cười và hỏi, “Chào anh, các anh có chuyện gì không?”
“Xin lỗi vì đã làm phiền cô.” Anh ta a hiệu cho người đàn ông bên cạnh ra ngoài sau đó tiếp tục nói tiếp, “Sáng nay tôi có gặp Khổng Dịch Nhân, chiều nay tôi phải rời khỏi Thượng Hải, trước khi đi tôi muốn gặp và nói chuyện trực tiếp với cô một lần”.
Nói chuyện trực tiếp? Có gì để nói cơ chứ? Tịnh Ngôn tự nhủ.
Anh ta vẫn mỉm cười và nói với giọng khách sáo, “Nghe danh cô đã lâu, hôm nay mới có vinh hạnh gặp mặt, tôi cảm thấy chuyến trở về Thượng Hải của mình rất xứng đáng”
Tịnh Ngôn không muốn rào trước đón sau với anh ta nên đã nói, “Vệ tiên sinh, chiều nay anh phải rời khỏi Thượng Hải rồi, thời gian là vàng, có vấn đề gì đề nghị anh nói luôn đi”.
“Thôi được”, ánh mắt anh ta lộ rõ vẻ đồng ý, “tôi đến đây thay mặt nhà họ Vệ để nhận lỗi với cô, cha của tôi tuổi đã cao không còn được minh mẫn, bị kẻ xấu xúi giục nên trước đây đã có hành vi không phải với cô, xin cô đừng để tâm làm gì”.
Hả? Thực ra, Tịnh Ngôn hiểu rất rõ anh ta nói về việc gì, nhưng cô vẫn ngạc nhiên tại sao anh ta lại đến đây tìm cô xin lỗi trước mặt như vậy. Điều này Tịnh Ngôn phải trả lời sao đây, nói là không vấn đề gì hay lần sau đừng như thế nữa?
“Tuy nhiên, lần này Khổng Dịch Nhân hơi quá đáng đã chặt đứt con đường sống của gia đình chúng tôi.” Anh ta vừa cười vừa nói với Tịnh Ngôn.
Tịnh Ngôn bắt đầu cảm thấy người đàn ông này có điều gì đó kỳ lạ, cô nhìn anh ta với ánh mắt thận trọng, “Vệ tiên sinh, rốt cục anh muốn nói chuyện gì với tôi?”.
Dường như anh ta rất thoải mái, anh ta cúi đầu và nói. “Ông già nhà tôi không dám xuất đầu lộ diện, cuối cùng cũng cần đến một kẻ phản nghịch như tôi, Hoa tiểu thư đừng lo lắng, tôi đến là để cảm ơn cô”.
*******
Một người đàn ông kỳ lạ … Tốt nhất không nên kéo dài thời gian nói chuyện với anh ta.
Suy nghĩ đó chợt nảy ra trong đầu Tịnh Ngôn, cô định xin lỗi và kết thúc cuộc nói chuyện, nhưng chưa kịp nói thì cô lại cảm thấy đây là cơ hội hiếm có, cô bình tĩnh chuẩn bị sẵn ý kiến trong đầu và nói, “Vệ tiên sinh, cảm ơn anh đã ghé thăm tôi”.
Anh ta mỉm cười, nói tiếp, “Hoa tiểu thư quả là người lịch thiệp và bản lĩnh, Khổng Dịch Nhân quả nhiên đã không nhìn nhầm người. Cô vừa đẹp người lại đẹp nết, cuộc sống sau này của hai người nhất định sẽ rất hạnh phúc”.
Liệu có phải anh ta là người lớn lên ở nước ngoài hay không? Nhưng sao tiếng Trung Quốc của anh ta tốt thế? Tịnh Ngôn nhìn anh ta với vẻ mặt nghi ngờ và hỏi, “Vệ tiên sinh quả là người biết nói đùa”.
“Tôi không nói đùa đâu”, mặc dù anh ta nói vậy nhưng khuôn mặt không giấu nổi suy nghĩ của mình. “Cha của tôi quả thực là không còn minh mẫn nên đã giao việc này cho anh trai tôi giải quyết, tôi nghĩ trước khi anh ấy làm những việc vô ích này, anh ấy chưa tìm hiểu vai trò của Hoa tiểu thư đối với Khổng Dịch Nhân.”
Có quá đáng không khi nói về những người trong gia đình mình như vậy? Tịnh Ngôn nhìn vào mắt anh ta và không nói gì?
Anh ta nói tiếp, “Lòng tham của con người quả là vô đáy, thực ra trong mấy năm qua việc sống nhờ vào số cổ phần của chị gái Vệ Tự Thanh và cháu Phương Ngẫu đã đủ để cho họ im lặng rồi, nhưng đôi khi càng giàu có người ta thường càng cảm thấy thiếu, ngay cả di sản nhà người ta họ cũng không buông tha, họ sợ người mới sẽ phân chia số tài sản của nhà mình, thực nực cười, đâu có phải là của nhà mình cơ chứ mà toàn bộ tài sản đó là của nhà người ta. Tôi không ngờ sự việc lại diễn biến nhanh như thế”.
Tịnh Ngôn im lặng nhìn anh ta thể hiện rằng hãy nói tiếp đi, cô đang rất muốn nghe.
Ánh mắt khích lệ của Tịnh Ngôn khiến anh ta càng thấy hưng thú hơn, “Hoa tiểu thư, họ cho rằng Khổng Dịch Nhân là người có thể làm bất cứ thứ gì chỉ để khiến cho chị gái tôi Vệ Tự Thanh thấy vui, nhưng thời thế thay đổi, cha và anh trai tôi không hiểu điều này do đó những năm qua gia đình họ Vệ không nắm được quyền lực trong tay”.
Tịnh Ngôn hiểu được anh ta đang nói gì nên nghe rất chăm chú.
“Hoa tiểu thư, xin đừng đa nghi như thế.” Vệ Tự Hành cũng là người rất thông minh, thấy Tịnh Ngôn phản ứng như vậy anh ta liền nói, “Đó là chuyện của ngày xưa, cô đừng để tâm làm gì”....
Đánh Giá Của Bạn
· Mail: hoahiep.vip@gmail.com
► Những nội dung trên wapsite được sưu tập từ nhiều nguồn trên internet ...
► View :
+189(27811) | sitemap.xml
| urllist.txt
► Loads : 0.00037/s | 5.5% | robots.txt | sitemap.html
► Loads : 0.00037/s | 5.5% | robots.txt | sitemap.html
Thank to : Xtgem.com