Đến Lượt Em Yêu Anh
“Nhanh lên một chút!” Người đàn ông thấp giọng ra lệnh. Bàn tay nhỏ bé mát lạnh cứ vuốt ve như vậy thật làm cho anh thiếu chút nữa không kiềm chế được trực tiếp áp đảo cô, nhưng mà anh muốn nhìn xem đến cùng là cô muốn làm gì.
“Đừng nóng vội!” Lâm Cảnh Nguyệt ngẩng đầu cười với anh một tiếng, tiếp theo cúi đầu in lên vòm ngực trần truồng của anh một cái hôn, đầu lưỡi trơn mượt liếm liếm da thịt anh, Hà Tử Nghiệp âm thanh thở dốc càng thô nặng.
Đôi môi dần dần xuống phía dưới, dừng lại trên vòng bụng kiên cố. Thư ký nhỏ của anh cứ như vậy dùng miệng mà hôn, lại hôn, nhưng lại không đụng vào nơi mà anh cần an ủi nhất, thật sự là gấp đến chết người. “Nhanh xuống dưới!” Hà Tử Nghiệp một tay đè lại đầu cô, một tay kéo khóa quần.
Nhưng không ngờ, cô chợt bắt lại tay hắn khẽ hôn, sau đó ánh mắt thoáng qua một tia giảo hoạt, Hà Tử Nghiệp không hiểu sao ớn lạnh cả người. “Sao vậy?”
Cô lùi ra một bước, nghiêng đầu nhìn anh, dí dỏm đáng yêu, giống như một chú chim sẻ nhỏ tò mò. Hà Tử Nghiệp chống nửa người lên, muốn đưa tay kéo cô, anh thật sự là nhịn không được rồi, “anh em” của anh cần giải quyết khẩn cấp.
“Ông chủ….” Cô cúi mắt nỉ non, âm thanh như tiếng vĩ cầm dạo quanh đầu lưỡi, tựa như đang gọi tên của người tình.
“Tới đây!” hà Tử Nghiệp khàn giọng ra lệnh. Cô chợt nhoẻn miệng cười với anh, ba phần thanh thúy, bảy phần quyến rũ, anh nhìn ngẩn ngơ, trái tim trong nháy mắt lỡ một nhịp đập.
“Gặp lại!” Âm thanh giòn giã, mang theo nụ cười giòn giã của cô, cứ như vậy khi anh chưa kịp phản ứng đã nhanh chóng mở cửa gọn gàng rời đi.
Hà Tử Nghiệp trừng mắt nhìn cô gái nhỏ không chút do dự tông cửa chạy ra, trong đầu thoáng chút liền hiểu ra, thì ra ngay từ lúc ban đầu cô đã có ý trêu đùa anh! Đáng ghét! Hà Tử Nghiệp nghiêng mắt nhìn xuống phần thân dưới đang chống cao như túp lều, thầm mắng: Thật là đồ không có chí tiến thủ, người ta trêu đùa mấy cái cũng không nhịn được!
Đang suy nghĩ, cửa phòng khẽ mở ra, khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Cảnh Nguyệt từ trong khe cửa ló ra nho nhỏ, cô cười khanh khách, vừa đem một cuộn giấy vệ sinh ném cho anh: “Ừ, cho anh, giữ lại lau!”
Tiểu yêu tinh này! Hà Tử Nghiệp nín tức cành hông, anh nhất định phải bắt được cô!
“Ai bảo cướp gối ôm của tôi!” Lâm Cảnh Nguyệt lúng liếng đôi mắt to tròn, nụ cười trong mắt muốn giấu cũng không giấu được: “Đáng đời!” Ai bảo anh muốn tìm người khác phát tiết, chính là làm cho anh tức chết! hừ! Xem anh còn dám đi tìm đàn bà bên ngoài không!
“Cô vào đây cho tôi!” Đàn ông chưa thỏa mãn dục vọng rất là đáng sợ, Hà Tử Nghiệp lập tức nhảy lên, tức giận gầm thét.
Lâm Cảnh Nguyệt le lưỡi, rầm một tiếng đóng cửa lại, Hà Tử Nghiệp trầm mặt, sau một lát liền ổn định bước chân của mình, không bị đụng đầu vào trên ván cửa. Hai ta kết thù lớn! Lâm Cảnh Nguyệt cô chờ đó cho tôi! Hà Tử Nghiệp nghĩ tới gương mặt tinh nghịch lại vừa đáng ghét của cô thư ký nhỏ tay phải liền động.
Đến Lượt Em Yêu Anh
Tác giả: Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu
Chương 7: Dẫn anh về nhà
Hà Tử Nghiệp mang gương mặt đen như Bao Công, cả người toát ra hơi thở không nên lại gần lái xe trở về thành phố A. Lâm Cảnh Nguyệt ngồi kế bên cũng không thể nhin cười, chắc hẳn là dục vọng chưa được thỏa mãn đây, nhìn nốt mụn hồng hồng tròn tròn trên chóp mũi là đã biết rồi, ha ha.
“Thư ký Lâm có vẻ rất hả hê nhỉ!” Hà Tử Nghiệp khoát tay lên tay lái, ánh mắt nhìn thẳng, giọng nói lạnh đến dọa người. Tối hôm qua sau khi giải quyết qua loa lại bị mất ngủ, vừa nghĩ tới cái lưỡi mượt mà của Lâm Cảnh Nguyệt, bụng sẽ chui lên một luồng khí nóng làm cho anh hận không thể mang cô nhóc này đến vùi dập cả đêm.
Anh nhớ đến lần gặp cô trong mưa, cô dùng giọng nói quen thuộc trách mắng mình, sau khi nhận thấy ánh mắt nghi hoặc của anh sắc mặt lại trở nên tái nhợt,tựa như vừa muốn ra sức giấu đi điều gì, toàn thân cũng mang đậm hơi thở bi ai.
Thật ra sau này anh cũng đã nghĩ nhiều lần đến việc cô nhận nhầm người, nhưng trong miệng cô rõ ràng lại kêu tên anh: Hà Tử Nghiệp, Hà Tử Nghiệp. Âm thanh đặc biệt thanh thúy, nghe vào tai thì lòng cũng mềm nhũn.
Có lẽ nào cô thầm mến anh ?
Lăn lộn trên giường không ngủ được, trong đầu đầu là gương mặt non mềm trắng mịn của cô thư ký nhỏ, ngày thứ hai chóng mặt rời giường, soi vào trong gương thiếu chút nữa dọa đến bản thân, hai mắt thâm quầng, trên chóp mũi còn một cái mụn lớn như hạt đậu gương mặt âm trầm ở trong gương là ai đây ?
Hà Tử Nghiệp chống tay lên bồn rửa mặt than thở, chẳng lẽ phải nghe theo lời mẹ nhanh chóng đi tìm bạn gái ?
“Không có.” Lâm Cảnh Nguyệt nghiêm túc, khóe miệng lại trưng ra nụ cười tiêu chuẩn 15 độ, ngoan ngoãn ngồi tại chỗ trả lời. Hà Tử Nghiệp này, ngạo khí tự cao tự đại, ghét nhất người khác không vâng lời mình, cho nên Lâm Cảnh Nguyệt thông minh đè lại nụ cười của mình.
“Hả? Thật sao? Nhưng thư ký Lâm vẫn đang còn cười đấy.” Hà Tử Nghiệp quyết không tha, vì vở ác kịch của cô nhóc này đã làm cho anh đau khổ suốt đêm qua, thế nào cũng không thể để cho cô thoải mái được, đúng không ?
Tên khốn kiếp này! Lại quyết níu lấy cô không thả, không phải chỉ quyến rũ anh có một chút thôi sao? “Con người tôi có một khuyết điểm, vừa nghĩ tới ăn là sẽ cười.” Để xem còn nói thế nào !
“Thế món ăn gì lại khiến cho thư ký Lâm vừa nghĩ đến lại cười ngọt ngào như vậy?” Binh đến tướng chặn, anh không tin, mình sống trên thương trường lâu như vậy lại sẽ bị bại bởi một cô nhóc mới ra trường.
“Tự tôi làm.” Lâm Cảnh Nguyệt cắn răng nghiến lợi, đúng là đàn ông nhỏ mọn mà.
“Thư ký Lâm biết nấu ăn?” Hà Tử Nghiệp nghiêng đầu, trong mắt lóe lên tia hứng thú, không ngờ nha: “Vậy không biết người được gọi là ông chủ đây có may mắn được nếm thử hay không?” Anh nhấn mạnh hai chữ “ông chủ”, nghe thấy âm thanh Lâm Cảnh Nguyệt phẫn hận nghiến răng ước chừng muốn lao đến cắn anh một cái, đừng nói danh hiệu “ông chủ” này có thể dọa được cô chứ ? Thật tốt!
“Chỉ cần ông chủ không ngại!” Cô khẽ hất cằm, giống như một chú gà trống nhỏ trong tư thế khiêu khích. Anh cơ bản không biết cô hiểu biết anh bao nhiêu, con người này nhìn dáng vẻ lì lợm, trên thực tế miệng cũng rất yếu ớt, không thể dính đến một chút đồ cay nào. Kiếp trước vì thoát khỏi sự dây dưa của anh, mỗi ngày cô đều ăn món cay Tứ Xuyên, nhìn dáng vẻ phân vân không dám tiến vào quán của anh trong lòng cô thật thấy hả giận.
Thật là một kẻ ngốc, rõ ràng không thể ăn cay lại đi theo cô đến đủ các quán cay Tứ Xuyên, luôn rối rắm ngồi một bên nhìn cô ăn ngấu nghiến, bản thân anh lại không dám hạ đũa, thỉnh thoảng lại cố gắng chịu đựng ăn món cá chần nước sôi mà cô “quan tâm” gắp vào trong chén cho mình.
Cô thật là có lỗi với anh.
Lâm Cảnh Nguyệt không cùng với anh tốn hơi sức cãi vả, lại nghĩ đến tình cảnh kiếp trước trong lòng lại rất đau xót. Cô sẽ tốt với anh, giống như khi đó anh đã tốt với cô. Lâm Cảnh Nguyệt nắm chặt tay, lại một lần nữa hạ quyết tâm.
Hà Tử Nghiệp cau mày nhìn cô đang đắm chìm trong thế giới của mình, bởi vì anh muốn đến ăn chực làm cho cô cảm thấy khó chịu sao? Nhìn cô ỉu xìu cúi đầu ão não so với bộ dạng tràn đầy chí chiến đấu giống như hai người khác biệt, bằng không, anh đây không đi là được rồi ?...
Đánh Giá Của Bạn
· Mail: hoahiep.vip@gmail.com
► Những nội dung trên wapsite được sưu tập từ nhiều nguồn trên internet ...
► View :
+62(27989) | sitemap.xml
| urllist.txt
► Loads : 0.00063/s | 9.6% | robots.txt | sitemap.html
► Loads : 0.00063/s | 9.6% | robots.txt | sitemap.html
Thank to : Xtgem.com