XtGem Forum catalog

hoavlog.wap.sh

game hack Cách Cài Game Và Ứng Dụng Có DATA - OBB
game hack Hướng dẫn cách cài đặt file APK trên Android
· » Thư Viện »
↓↓ Đến Lượt Em Yêu Anh
  Admin (Admin)
Lượt xem :

Đến Lượt Em Yêu Anh



Hà Tử Nghiệp nghe vậy nhíu mày: “Anh nơi nào không bình thường? không thỏa mãn em?”

“Hà Tử Nghiệp!” Lâm Cảnh Nguyệt tức muốn giơ chân, có thể nói chuyện đơn giản hay không hả? Có thể hay không hả? Hà Tử Nghiệp nhìn cô tức giận, vội vàng kéo cô vào trong ngực, ở thời điểm cô sắp xù lông vội vàng trấn an: “Được rồi! Anh không nói!”

Lâm Cảnh Nguyệt nghi ngờ nhìn anh, giống như không tin anh có thể cam kết như vậy. Hà Tử Nghiệp bị cô làm cho dở khóc dở cười, nói cũng không được, không nói cũng không được, rốt cuộc là anh phải làm gì đây?

“Mặt còn đau nhức không hả?” Khi về, đã xử lý vết thương cho cô, nhưng hiện tại vẫn sưng đỏ, gương mặt của cô da thịt rất non mềm, bây giờ lại sưng như vậy thật là khiến anh đau lòng muốn chết mà.

“đã sớm hết đau rồi!” Lâm Cảnh Nguyệt không để ý phất tay, đây coi là gì, kiếp trước anh vì cô còn đau đớn đến mức nào, kiếp này cũng chỉ là một cái tát, làm sao đủ bù đắp cảm giác đau lòng muốn chết kia chứ?

“Vậy tối mai chúng ta đi tản bộ đi!” Hà Tử Nghiệp tựa đầu vào cổ của cô nói, Lâm Cảnh Nguyệt bất đắc dĩ, người này sao lại cố chấp với việc tản bộ như vậy chứ, nhưng nếu không đồng ý sợ rằng anh sẽ còn nhiều kiểu suy nghĩ khác, cô cố một chút là được rồi, ôm bờ vai rộng của anh, bất đắc dĩ nói: “đi đi, đi đi.”

Môi của Hà Tử Nghiệp ở nơi không ai nhìn thấy khẽ nâng lên, tuyết rơi, anh chỉ muốn cùng nàng nắm tay đi, cho đến bạc đầu.



Đến Lượt Em Yêu Anh
Tác giả: Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu
Chương 44: Con cá mắc câu
Lâm Cảnh Nguyệt cũng không biết tại sao Hà Tử Nghiệp đi gặp Trần Mạt Lỵ, cô đã hỏi anh, anh chỉ nói dù sao cũng là bạn bè, giữa hai người đó có vấn đề đương nhiên anh không thể giả vờ không nghe không thấy. Lâm Cảnh Nguyệt đối với cách nói này của anh thật sự là xì mũi xem thường, anh lại quản chuyển ảnh rỗi của người khác sao? Để xem! Anh cho rằng cô không hiểu anh sao? Cái cớ trăm ngàn chỗ hở như vậy mà anh cũng dám dùng?

Nhưng Lâm Cảnh Nguyệt lại không truy hỏi tới cùng, dù sao cô biết quan hệ giữa bọn họ cũng đã nhiều năm rồi, có lẽ anh cũng thật sự lo lắng cho bọn họ? Lâm Cảnh Nguyệt rất rối rắn, khụ khụ, dù sao nhân phẩm của bạn trai mình vẫn còn tại đó. Nhưng mà, nói không chừng chuyện tình của bọn họ cũng chỉ là như vậy, cô không hiểu, cũng không muốn can thiệp, cho nên cũng không nên hỏi nữa, kệ anh vậy.

Trần Mạt Lỵ dường như là run rẩy đến Noãn Cac, dọc trên đường đi, ả nghĩ đến vô số loại kết quả khi Hà Tử Nghiệp gặp ả, càng nghĩ càng kinh hãi, càng nghĩ càng sợ, ước gì đoạn đường này đi mãi mà không đến. Đáng tiếc, đường cũng không có dài như vậy, huống gì, cuộc hện với Hà Tử Nghiệp ả cơ bản không dám đến trễ.

“Ngồi.” Lúc ả tiến vào, Hà Tử Nghiệp đã ngồi bên cửa sổ, nhìn có vẻ đã đợi rất lâu, Trần Mạt Lỵ âm thầm hít một hơi, đè xuống lo lắng trong lòng, nặn ra một nụ cười: “Hai người đã lâu rồi?”

Đối với vấn đề của ả, Hà Tử Nghiệp cũng không trả lời, chỉ ngẩng đầu lên nhìn, đem thực đơn đưa cho ả: “Muốn ăn gì thì tự mình gọi.”

Ở cùng với người này ả còn có thể ăn được gì sao? Trần Mạt Lỵ đành nhìn lung tung trên thực đơn, gọi một phần bò bít tếch chính 7 phần. Khi đưa thực đơn cho Hà Tử Nghiệp, anh lắc đầu: “Tôi nói xong đã.”

Nghe lời của anh, Trần Mạt Lỵ có chút nhẹ nhõm, hôm nay người này không có ý định tìm ả để tra hỏi, ả thận trọng nhìn anh dò hỏi: “Anh muốn nói gì?”

“cô thích Hàn Mộ Vân ?” đầu ngón tay của Hà Tử Nghiệp miết nhẹ lên mặt bàn, chất gỗ thượng hạng phát ra âm thanh trầm muộn, không khí bỗng nhiên khẩn trương: “Phải…” rõ ràng anh biết rất rõ chuyện tình giữa bọn họ, ả cũng không chút do dự thừa nhận.

“Rất tốt.” Hà Tử Nghiệp đối với câu trả lời của ả hết sức hài lòng, động tác trên tay cũng ngừng lại, nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn Trần Mạt Lỵ, Trần Mạt Lỵ cảm thấy mồ hôi trên trán đang tuột xuống, sau lưng ướt lạnh. “Nhưng hình như hắn muốn vứt bỏ cô đi.” Khóe miệng Hà Tử Nghiệp khẽ cong, nhìn giống như đang muốn gây hấn.

Trần Mạt Lỵ nghe vậy cảm thấy đầu óc nóng lên, lập tức muốn nổi giận, lời còn chưa ra khỏi miệng, nghĩ đến người mình đang đối mặt là ai, lửa giận cũng đè xuống hơn phân nửa, cắn cắn đầu lưỡi để cho mình thêm tỉnh táo, sắc mặt Trần Mạt Lỵ có chút tái nhợt: “không ngờ Hà Tử Nghiệp lại cũng có thể khi dễ một người phụ nữ.”

“A…” Hà Tử Nghiệp khẽ cười, anh không có chút phản bác nào đối với lời của ả: “Trần Mạt Lỵ, thật ra thì cô cũng rất thông minh.” Còn hiểu được ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế, nhưng với chút thủ đoạn này so với anh còn chưa đang kể: “cô biết mơ ước lớn nhất cả đời của người đàn ông là gì không?”

Trần Mạt Lỵ có chút ngạc nhiên khi anh chuyển đề tài, bỗng chốc có chút sững sờ. “sự nghiệp cùng gia đình.” Hà Tử Nghiệp hớp một ngụm whisky, mùi vị thuần chính khiến tâm tình anh tốt lên không ít, ngay cả người đàn bà chướng mắt này cũng nhìn thuận mắt hơn. “Hàn Mộ Vân đã có sự nghiệp, như vậy gia đình thì sao? Mặc dù nói cô là vợ của hắn, cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.”

Môi dưới Trần Mạt Lỵ cắn tái nhợt, ánh mắt cũng có chút u ám, nhưng không mở miệng phản bác, “nói như vậy, đàn ông sẽ lấy phụ nữ không có gì khác ngoài hai nguyên nhân.” Nhìn Trần Mạt Lỵ trước mắt, sắc mặt Hà Tử Nghiệp đột nhiên tươi cười, trong mắt anh thoáng quá khuôn mặt nhỏ trắng trẻo mũm mỉm của cô nhóc nhà anh, vẫn là vợ con của anh tốt nhất, chưa bao giờ có gương mặt âm trầm u tối như vậy. “Thứ nhất chính là yêu, mà tiếp theo chính là bởi vì trách nhiệm.”

nói đến đây, anh cầm ly Whisky uống một hơi cạn sạch, từ trên ghế đứng lên, âm thanh rất nhẹ chỉ đủ cho Trần Mạt Lỵ nghe rõ: “Phải làm sao để biễn cô thành trách nhiệm của hắn thì phải xem bản lĩnh của cô rồi.” nói xong, anh sỉa bước ra khỏi Noãn Các, không hề nhìn lại. Con mồi đã mắc câu, cũng không cần anh phải quan tâm nữa.

Trần Mạt Lỵ cúi đầu ngồi trên ghế, chiếc bàn che ngang tầm mắt, ai cũng không nhìn thấy nét mặt của ae, đến khi ả ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đã tràn đầy quyết tiệt cùng kiên định.

Đây có thể tính là một mũi tên bắn hai con chim không? Hà Tử Nghiệp nhếch môi cười lạnh, dám khi dễ vợ con của anh thì nhất định phải trả giá rất lớn. cô nhóc nhà anh là bảo bối để anh nâng niu trong lòng bàn tay, mặc kệ là ai cũng không được đụng đến cho dù chỉ là một chút! Hàn Mộ Vân, a…lần này cũng đủ đối phó hắn rồi.

Tay cắm vào túi quần, Hà Tử Nghiệp nhàn nhã bước châm trên đường, khắp nơi đều là cao ốc, xe hơi trên đường lớn, nhìn thật nhức đầu. Ai, vẫn là về nhà nhìn người đẹp thôi! cô nhóc kia bây giờ có thể còn chưa dậy đâu, gặp may có thể nhìn thỏa thê! Ánh mắt Hà Tử Nghiệp tràn đầy nụ cười, lái xe như làn khói trở về nhà Lâm Cảnh Nguyệt.

Lâm Cảnh Nguyệt quả nhiên đang ngủ, cô có thói quen ngủ trưa, thời gian đi làm tất nhiên không thể hưởng thụ phúc lợi như vậy, cho nên cứ chủ nhật là cô đều muốn ngủ cho thật đủ. Lúc Hà Tử Nghiệp trở lại, Lâm Cảnh Nguyệt đang ngủ say, trong phòng một mảnh an bình, chỉ có tiếng hít thở nhàn nhạt của cô truyền vào tai. Hà Tử Nghiệp bất đắc dĩ lắc đầu, đi đến bên cạnh cô, đem chiếc chăn bị cô đạp xuống dưới kéo lên, sờ sờ chiếc đầu nhỏ của cô, ngồi yên lặng bên giường nhìn cô ngủ.

Trong nhà mở điều hòa nên nhiệt đọ có chút nóng, khuôn mặt nhỏ của Lâm Cảnh Nguyệt cũng có chút hồng phác, nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy sợi lông tơ mịn nhỏ, lông mi cong cong an tĩnh rũ xuống, che đi cặp mắt long lanh sáng rỡ, cái miệng nhỏ hồng hồng khẽ mở, lộ ra hàm rắng trắng như ngọc, mơ hồ có thể nhìn thấy đầu lưỡi màu hồng bên trong, màu trắng và màu hồng nhìn thật vô cùng mê người....
Đánh Giá Của Bạn
Truyện Cùng Thể Loại
· Mail: hoahiep.vip@gmail.com
► Những nội dung trên wapsite được sưu tập từ nhiều nguồn trên internet ...
► View : +177(27799) | sitemap.xml | urllist.txt
► Loads : 0.00057/s | 8.7% | robots.txt | sitemap.html

Thank to : Xtgem.com