80s toys - Atari. I still have

hoavlog.wap.sh

game hack Cách Cài Game Và Ứng Dụng Có DATA - OBB
game hack Hướng dẫn cách cài đặt file APK trên Android
· » Thư Viện »
↓↓ Yêu Em... Em Biết Không.?
  Admin (Admin)
Lượt xem :

Yêu Em... Em Biết Không.?



Buổi tối hôm nay cực kỳ hỗn loạn, Bùi Tử Nghị thừa nhận anh không biết nên xử lý cục diện kế tiếp như thế nào. Cô gái này, ngàn dặm xa xôi tự mình chạy đến Mỹ... Bất kỳ người phụ nữ nào tự chủ trương hành động như vậy cũng không có gì lạ, duy chỉ có cô... một cô bé luôn luôn biết nghe lời thế nhưng tự mình đến đây? Ông trời, giết anh đi! Kỷ Xảo An mở to đôi mắt vô tội, Bùi Tử Nghị nắm tay cô, trước tiên đưa cô đến nhà má Lý lấy quần áo, sau đó cảm ơn người phụ nữ trung niên gốc Hoa này. Dĩ nhiên là phải cảm ơn người ta, ông trời! Thứ bảy Tiểu An đã đến, nếu không có má Lý, thì không thể tin được Tiểu An làm sao có thể vượt qua quãng thời gian từ thứ bảy đến thứ hai? Má Lý hỏi thăm những học sinh của trường thì biết được tối nay có lễ hội, bà đoán rằng có khả năng anh sẽ tham gia, cho nên dẫn Tiểu An đến, kết quả không nghĩ tới... Trải qua nhiều năm như vậy, kem còn không có "hòa tan", hay là nó quan trọng hơn Bùi Tử Nghị anh đây ── Tiểu An vừa nhìn thấy kem, là vui đến phát điên. Tay phải của anh tự nhiên nắm lấy tay Tiểu An, khi còn bé bọn họ cũng thường như vậy, Tiểu An thật biết điều, ngoan ngoãn giao tay trái cho anh, tay phải thì tiếp tục ăn kem của cô, mà tay trái của Bùi Tử Nghị thì cầm hành lý. Đặt hành lý xuống, tay phải lại không nỡ buông cô ra, không thể làm gì khác hơn là lấy tay trái tìm chìa khóa mở cửa, dẫn cô vào nhà trọ anh đang mướn. Phòng ở không quá xa hoa, so sánh với nhà họ Bùi ở Đài Loan và chỗ ở chính của anh ở Newyork thì đây cũng giống vậy. Dù sao anh muốn ở đây để học chứ không phải để hưởng lạc. Kỷ Xảo An tò mò đi theo Bùi Tử Nghị vào phòng, thấy phòng cũng không lớn nhưng mọi thứ cần thiết đều có, trên mặt lộ ra mỉm cười. Lại nhìn nhìn Bùi Tử Nghị... Rốt cuộc cô cũng tìm được Nghị Nghị rồi đó! Nghị Nghị thật cao, tay Nghị Nghị thật ấm, nhưng mà khi Nghị Nghị im lặng thì hơi dọa người... ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn Bùi Tử Nghị trầm mặc không nói, sau khi đưa cô vào nhà thì khóa cửa lại, đặt hành lý xuống, để cô ngồi trên so pha, sau đó vào bếp rót nước cho cô uống. Tiểu An uống nước xong, luôn luôn ngoan ngoãn, không dám nói chuyện, bởi vì cô cảm thấy hình như Nghị Nghị đang tức giận... "Nghị Nghị..." Bùi Tử Nghị kéo nghế ngồi trước mặt cô, nhưng vẫn không nói chuyện, không khí có phần ngưng trọng, một lúc lâu sau, đột nhiên Bùi Tử Nghị vươn tay ngắt cái mũi của cô. "Em đó... Anh sẽ bị em làm tức chết mất." Rốt cục cũng thấy anh nói chuyện, Kỷ Xảo An cười vui vẻ, bắt lấy tay của anh hưng phấn hô, "Nghị Nghị... Nghị Nghị..." "Làm sao? Anh vẫn đang tức giận đó!" Kỷ Xảo An bĩu môi, "Thật xin lỗi..." Đây đã là phản ứng có điều kiện, chỉ cần nghe thấy tức giận liền nói xin lỗi, nhưng mà chẳng qua cô vẫn không hiểu tại sao anh lại tức giận? ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn Cô chỉ là quá nhớ Nghị Nghị, cho nên mới phải chạy tới đây! Như vậy là sai sao? "Em có biết làm vậy rất nguy hiểm không? Em có biết nếu xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ? Em có biết..." Lúc này, đột nhiên trong cái túi đáng yêu mà Tiểu An mang theo vang lên tiếng chuông di động. Bùi Tử Nghị nhìn thoáng qua, lập tức vươn tay, "Đưa đây cho anh, để anh nghe." Tiểu An ngoan ngoãn giao điện thoại di động ra, Bùi Tử Nghị bắt máy, giọng trầm ổn, âm thanh trầm thấp nói với bên kia -- "Alo." "Tiểu An, bây giờ cậu như thế nào? Ai! Ba mẹ cậu đã biết rồi! Bọn họ..." "Phương Hân Nghi, tôi cũng biết là cô mà! Cô lại dám làm loại chuyện này, nếu Tiểu An xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?" Bùi Tử Nghị hét lên, ngay cả Tiểu An cũng bị hù sợ. Nhưng mà giọng nói ở đầu giây bên kia vẫn trấn định, "Bùi Tử Nghị! Tiểu An tìm được anh rồi sao?" "Nói nhảm, nếu không tôi là quỷ à! Cô cũng thật quá đáng..." "Là ai quá đáng? Giống như anh nói cũng không nói chạy đến Mỹ, là ai quá đáng? Gần đây Tiểu An không thể chuyên tâm, đều nhớ đến anh, tôi đây mới an bài để cô ấy đi Mỹ tìm anh, tôi cũng đã nhờ má Lý chăm sóc cô ấy, khi cô ấy vừa xuống phi trường đã có người chăm sóc, anh nói xem là ai quá đáng?" "Tôi..." "Bùi Tử Nghị, anh bắt nạt Tiểu An cho rằng cô ấy cái gì cũng không hiểu đúng không? Câu nói kia trả lại cho anh, anh mới là người quá đáng! Tôi nói cho anh biết..." Anh liền cúp điện thoại, Bùi Tử Nghị muốn té xỉu, không thể nói chuyện với cô gái này nữa, nếu không anh sẽ bị tăng máu mà xỉu ngay tại chỗ. ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn Tiểu An kéo kéo tay áo sơ mi của anh, "Nghị Nghị... Không nên tức giận..." Bùi Tử Nghị nhìn cô, nhìn dáng vẻ oan ức kia, tức giận bao nhiêu cũng không thể phát tác, chỉ có thể nhìn chằm chằm cô, lại một lần nữa bại dưới tay cô. "Sao có thể không tức giận! Anh sắp tức chết rồi!" Bùi Tử Nghị đang nhớ lại một việc, đứng dậy đi đến chỗ điện thoại bên cạnh, nhấn một dãy số quen thuộc, thậm chí có thể đọc làu làu. Điện thoại đổ chuông, Bùi Tử Nghị đang đợi, thuận tiện ngó chừng Kỷ Xảo An, muốn cô không chạy lung tung. Có người bắt máy, Bùi Tử Nghị hít sâu, "Alo! Là bác trai phải không ạ? Cháu là Tử Nghị." "Tử Nghị đó sao? Con đã gọi điện thoại tới, chắc là gặp được Tiểu An rồi đúng không?" Thở dài, "Tối nay mới gặp, bây giờ em ấy đang ở chỗ con." Kỷ Văn Hào đang ở Đài Loan xa xôi kia cũng thở dài, nhưng mà vẫn vô cùng bội phục con gái của mình, thế nhưng lại có dũng khí, một mình chạy đến Mỹ. Nghe Phương Hân Nghi nói, con gái không muốn người nhà đi theo, chỉ muốn tự mình đi! Điều này khiến ông nghĩ có phải toàn bộ người trong nhà quá cưng chiều con gái rồi không? "Tử Nghị, có thể mang đến phiền toái cho con không?" Bùi Tử Nghị không hề nghĩ ngợi đáp, "Không có đâu ạ." "Vậy tạm thời nhờ cậy con chăm sóc Tiểu An rồi." "Con sẽ chăm sóc em ấy thật tốt, trước tên cứ để em ấy ở chỗ con đi!" Bùi Tử Nghị nói xin lỗi, "Xin lỗi, vì điện thoại của con chưa xác định phương thức liên lạc cụ thể, hơn nữa cuối tuần con đều đi Newyork, cho nên Tiểu An tới từ thứ bảy tuần trước nhưng hôm nay con mới gặp được em ấy, may mà mấy ngày qua Phương Hân Nghi nhờ má Lý chăm sóc Tiểu An." "Bác biết, Hân Nghi cũng nói với chúng ta rồi." Cười cười, "Bác cũng không biết nên vui hay giận nữa!" Con gái của ông có dũng khí đi xa, ông nên vui mừng, nhưng mà con bé lại không để ý nguy hiểm, khư khư cố chấp, cũng không nghe người ta khuyên, thật sự đáng đánh. ๖ۣۜḋiễn-ᵭàn-lê-๖ۣۜquý-ᵭôn Chẳng qua là hiện tại, chỉ có thể giao vấn đề phiền phức này cho Bùi Tử Nghị, có lẽ đứa bé này thật sự có duyên với Bùi Tử Nghị, chẳng qua là không biết duyên tốt hay duyên xấu? "Bác trai, bác có muốn nói chuyện với Tiểu An không?" "... Không cần, con nói với con bé, ba ba rất tức giận, nói nó phải ngoan ngoãn, không được chạy lung tung." Thân là người cha, nên dặn dò chuyện lớn đến chuyện nhỏ. Chỉ nói chuyện với nhau mấy câu, hai người đàn ông liền cúp điện thoại. Bùi Tử Nghị xoay người lại, Tiểu An vẫn ngoan ngoãn ngồi trên sofa, cũng không nhúc nhích. "Ba của em rất tức giận!" Tiểu An bĩu môi, lộ ra vẻ mặt hối hận, "Ba ba... Thật xin lỗi..." "Ông còn muốn em ngoan ngoãn, không thể chạy lung tung." "Sẽ không chạy lung tung..." Bùi Tử Nghị lại ngồi xuống cái nghế đơn trước mặt cô, rốt cuộc cô bé này vì cái gì mà lại to gan làm ra chuyện như vậy? Vì anh sao? Ông trời, anh không dám nghĩ như vậy, nhưng mà trong lòng vẫn vui mừng, nhưng mà cô ý biết hành động này có ý nghĩa gì sao? Anh chính là sợ cô không hiểu, lúc đầu đè nén nỗi nỗi khổ tương tư, chạy đến Mỹ đi học. Trên thực tế, anh vẫn mâu thuẫn -- anh rất mong cô hiểu, nhưng lại không nỡ làm tổn thương cái đầu óc này của cô. Lại thua dưới tay cô nữa! "Xem ra em chỉ có thể ở lại!" Trên mặt Kỷ Xảo An lộ ra nụ cười đáng yêu, thì ra mới vừa rồi cô ngồi ngoan ngoãn bởi vì sợ bị đuổi vể, vất vả lắm cô mới tìm được Nghị Nghị, dĩ nhiên không muốn trở về rồi! Cô muốn ở cùng cùng với Nghị Nghị... Nhìn nụ cười của cô, Bùi Tử Nghị cũng bật cười, tươi cười tràn đầy trên gương mặt đẹp trai; mà Kỷ Xảo An thấy vậy, lại càng cười vui vẻ hơn, không tự chủ được lại cầm tay anh, giống như khi còn bé. "Nhưng mà, anh vẫn muốn trừng phạt em." Bỗng chốc lại bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn, Kỷ Xảo An rất oan ức, nhưng lại không nói lời nào. "Phạt em ba ngày không được ăn kem." "A... Không thể, không thể..." "Không được lộn xộn! Bảo em không được ăn là không được ăn!" Hắc hắc! Anh lại nắm được một nhược điểm! Bùi Tử Nghị đắc chí, sau này không cần sợ không có cách để phạt cô rồi, thật tốt. Nhưng mà anh biết, có thể nhìn thấy cô, nhìn thấy nụ cười và nghe thấy giọng nói đáng yêu của cô, càng tốt hơn. Anh đã không phát hiện ra trên mặt của anh hiện lên nụ cười mà đã lâu không có, cái gì mà vấn đề khó giải quyết, tạm thời đều bỏ hết qua một bên. Có cô ở đây, cảm giác thật tốt... ☆ ☆ ☆ Chương 3.2...
«1 ... 678910 ... 25»
Đánh Giá Của Bạn
Truyện Cùng Thể Loại
· Mail: hoahiep.vip@gmail.com
► Những nội dung trên wapsite được sưu tập từ nhiều nguồn trên internet ...
► View : +23(27950) | sitemap.xml | urllist.txt
► Loads : 0.00027/s | 4.1% | robots.txt | sitemap.html

Thank to : Xtgem.com