Cuộc so tài học đường
“Cậu thật là…có dzậy cũng ko dám chỉ…” Trần Thái Bảo và Mã Quốc Anh lắc đầu thông cảm.
Trong khi đó Kỷ Ngọc Quỳnh, Lưu Phi Phi, Hoắc Như Yến, Trương Tiểu Vi, Lạc Tú và cả nó đều thấy ngài ngại…mắt đứa nào đứa nấy đều nhìn hai tên kia bằng ánh mắt 10 viên đạn…làm chúng câm mồm lại ngay tức khắc…
Chưa được nửa giây sau….nó quay lại nhìn bodygaurd… sao mặt cậu ấy đỏ au giống y như tên Kim Huyền Ảnh trong bệnh viện thế nhỉ?, ngố vô cùng ngố…nghĩ đến lại thấy mắc cười…Hô hô hô!!!
Ủa??? Mà sao tự nhiên nó lại nhớ hắn dzậy trời>.….tên Kim Huyền Ảnh kia…mi ‘cút’ khỏi đầu ta ngay tức khắc…mi định phá cuộc thi đấu của ta sao??? Ta phải tập trung cho việc khác, ko rãnh rỗi mà nghĩ đến mi đâu…hừm!!! Bực mình thật…Tụi nó đứng dzậy…và bắt đầu lần mò cái gọi là: ” Trái – Phải – Bay – Body -E”
Bộp… bộp…bộp…
Từng tiếng bước chân chậm chạp vang lên trong không gian yên ắng của căn phòng…
Nhóm 8 người tụi nó vẫn điềm tĩnh quan sát mọi thứ xung quanh, một là tìm cho ra lối rẽ…như theo lời gợiý “Trái – Phải” của bức ảnh…hai là đề phòng bất trắc…bởi tụi nó đã biết quá rõ cái đề bài ẩn trong ‘phòng ma thuật’, đó là theo mô típ ‘mất dần các thành viên’…và…tiếp theo sẽ là ai đây?…Mọi người ai cũng hồi hộp…lo lắng…
“Các cậu nhìn kìa, đằng kia có ánh sáng…đó là gì thế?”
Hả? Đâu? Ánh sáng nào đâu?
Nó chưa kịp nhìn thấy nơi nào đâu thì cả đám kia đã chạy ùa ra phía trước…theo tiếng gọi của Kỷ Ngọc Quỳnh…
“Này, chờ tôi với!”
Ặc, tụi này ăn cái giống gì mà chạy nhanh dữ dzậy? Mới đây, nó đã ko thấy bóng dáng đứa nào…họ đã bị ánh đèn đỏ đen trong phòng che kín hết…
Nó chạy theo sau mệt đứt cả hơi…
Hộc…hộc…
“Sao ‘rùi’, cậu ổn chứ?”/>
“Hả? ưkm…Ko sao…hì hì…”
Ôi, người bạn ‘lun’ kề vai sát cánh bên nó vẫn chỉ có mình anh chàng này ‘thui’…hix…
Á Á Á Á Á á á á á á á á á …
Bất thần một tiếng hét rầm trời vang lên ở phía trước…
“Thôi chết! Có chuyện ‘rùi’…” Bỗng mặt cậu ta biến sắc.
“Sao?”
“Tụi mình chạy lại đó nhanh lên!”
“Ưkm…”
Ko kịp suy nghĩ gì nhiều, hai đứa tụi nó vội lao về trước với vận tốc nhanh nhất…
Nhưng…Oái chết!!! Phía trước có một cái hố phát quang…
Trời ơi!!! Làm sao đây??? Do tụi nó chạy nhanh quá nên ko kịp thắng phanh…kết quả là…
Á Á Á Á Á Á á á á á á á á….
Một tiếng hét nữa cũng dữ dội ko kém lại vang lêntrong căn phòng…hai đứa tụi nó tiếp đất nghe một cái “bịch”…
Hu hu hu hu…má ơi!!! Có nhầm ko dzậy??? Trong căn phòng này đào đâu ra một cái hố bự tổ chảng như thế chứ???…Hu hu hu hu…
Nó mở mắt ra…dụi dụi…
Chói mắt quá!!! Ánh sáng trắng phản chiếu từ mọi ngóc ngách trong ‘căn phòng mới’…đẹp hơn…sang trọng hơn…sáng sủa hơn…ko còn u tối như ánh đèn đỏ đen ngoài đó nữa…
Và ‘rùi’ nó ngạc nhiên hết sức với câu
hỏi…Đây là nơi quái quỷ nào nữa??? Một căn phòng được xây ở dưới lòng đất sao???… Căn phòng rộng thênh thang nhưng lại ko có một vật dụng gì…
“Trời ơi!!! Cậu ăn cái gì mà nặng dữ dzậy?…..Tôi sắp ko chịu nổi ‘rùi’ đây này!!!”. Trong lúc nó đang ‘chiêm ngưỡng’ cái nơi mới mẽ này thì một giọng nói khó nghe vang lên./>
Mà sao??? Nó có nghe lầm ko?…Ai nặng…nó nặng hồi nào? Chỉ có 46kg ‘thui’ chứ mấy!….
Nó ấm ức quay phắc lại nơi phát ra tiếng nói….oh my god! Thật ko thể nào tin nổi…nãy giờ nó đang ngồi đè lên người của cậu ta…hèn gì một cú té trời giáng như thế mà nó lại ko có cảm giác đau tẹo nào…hix…có lỗi với cậu quá!!!
Nghĩ đoạn nó vội đứng dậy ngay…bây giờ đến lượt mặt nó đỏ ửng lên như quả cà chua chín ‘rùi’ đây này…
“Thật là…cậu tuổi con heo phải ko?” Cậu ta càu nhàu.
“Gì chứ!!! Bộ cậu ko phải con heo sao…xì…”
“Thui được ‘rùi’…ko tranh luận với cậu nữa”
“Ai thèm tranh với cậu”
“…”
Bực mình thật, vô duyên vô cớ bị gọi là ‘heo’…trời ơi!!! Mất mặt quá đi….
—————————–/>
1 phút sau trận cãi vã…
“Có ai ở đây ko?”
“…”
“Mọi người đâu hết ‘rùi’???”
“…”
Vẫn ko có ai trả lời tụi nó…đột nhiên nó cảm thấy lành lạnh trong người…ko lẽ ở đây có mở máy lạnh sao?…Hay là tại nó sắp linh cảm điều gì chẳng lành?
“Bọn họ chắc cũng vừa té xuống đây ‘thui’….sao giờ ko thấy ai hết dzậy?” Nó lo lắng hỏi…hai tay cứ nắm chặt vào nhau.
Còn cậu ta thì nhìn dáo dát trong ‘căn phòng mới’, ‘rùi’ phán một câu: ” Thật kì lạ…”
Ha ha ha ha ha ha ha ha…
Chợt một giọng cười quái đản vang lên trong căn phòng mới…
“Là ai thế?”
“Ko biết…”
Là giọng của ai sao nghe ghê quá…ko giống nam cũng ko giống nữ…có lẽ tên này đã thu âm chỉnh sữa lại giọng của hắn…nghenó cứ ẻo ẻo sao sao ấy…kinh quá đi mất.!!!
Ko hiểu sao nó lại nấp phía sau lưng cậu ấy, hai tay vịn hờ người cậu ấy…chắc nó sợ tên quái nhân đó sẽ xuất hiện bất thần….và ‘rùi’ tim nó đập nhanh dữ dội…thình thịch…thình thịch…
—————————————-
“Xin chào hai người bạn nhỏ…hai bạn làm tôi chờ lâu đấy!!!”
Giọng nói đó vẫn vang lên trong căn phòng nhưng người lại ko thấy đâu,…Ôi má ơi!!!
“Các bạn có biết đây là đâu ko?”
…Im lặng… càng lúc dây thần kinh của tụi nó càng căng như sợi dây đàn…
“Nếu tôi nói đây là nơi tử thần đang đợi hai bạn, điều đó có nghĩa là gì nào?”
“…”
“Hai bạn hãy tự mình mở cánh cửa phía sau …tức khắc sẽ rõ…”
“…”
“và tôi sẽ đợi hai bạn trong ”death maze”…hãy cẩn trọng!!”
Ack ack…Death maze là cái quái gì thế??? Hãy cẩn trọng…ặc…
Thật khủng khiếp…Ko hiểu sao người nó cứ run lên bần bật theo từng lời của hắn ta,…sợ quá!!! Nó sợ…
Nhưng …trong chốc lát, sự run sợ đó liền bay đi đâu mất…bởi nó chợt nhận ra rằng khe khẽ bên tai là một giọng nói khác đầy ấm áp ‘iu’ thương…
“Cậu hãy nắm chặt lấy tay tôi…tôi sẽ ko để cậu biến mất “lần nữa”,…lần này hãy để tôi bảo vệ cậu…”
Nói ‘rùi’ hai tay tụi nó nắm chặt lấy nhau…mở ra một cánh cửa và tiến đến một nơi gọi là ”death maze”…
Lần này hãy để tôi bảo vệ em…đừng buông tay tôi ra trước khi tôi buông tay em ra…
Lần này hãy để tôi bảo vệ em…đừng buông tay tôi ra trước khi tôi buôngtay em ra…
Đó là câu nói của cậu bé ấy,…
Kể từ giây phút đầu tiên, nó nghĩ mình đã tìm được mảnh ghép mang tên ‘iu’ thương trong trái tim bé nhỏ của nó…nhưng…thực tế…ko phải vậy…
————————–
10 năm trước…
Cuộc gặp gỡ tình cờ…tại công viên Bilica…
Tự nhiên có người tìm đến…với nó, đang ngồi thui thủi một mình trong đêm…
“Em đang làm gì thế?…Vào giờ này???…”
“…”
“Đi một mình nguy hiểm lắm đấy!!!”
“…”
Nó ngạc nhiên khi phát hiện có người đang đứng trước mặt mình…một cậu bé chạc bằng tuổi nó với mái tóc đen ngắn óng ánh …đang mặc chiếc áo thun đen và quần jeans có vẻ bùi bụi…nhưng lại rất cuốn hút…
Nó nhìn trân trân cậu ta từ A đến Z khiến cho cậu ta bànghoàng cả người…
“Sao dzậy?”
“À…không…”
Bỗng nó chợt tỉnh trước vẻ đẹp thiên thần ấy, luống cuống ko biết tránh ánh mắt ấy như thế nào…nó vội xoay cái đầu be bé của nó nhìn dáo dát xung quanh công viên nhưng trong công viên lại vắng hoe….oái…bây giờ là mấy giờ ‘rùi’ nhỉ???
Hu hu hu hu…mẹ nó đã bỏ nó ‘rùi’ sao?…nó cảm thấy hai khóe mắt hơi cay cay…nó sắp khóc ‘rùi’…...
Đánh Giá Của Bạn
· Mail: hoahiep.vip@gmail.com
► Những nội dung trên wapsite được sưu tập từ nhiều nguồn trên internet ...
► View :
+126(28053) | sitemap.xml
| urllist.txt
► Loads : 0.00035/s | 5.3% | robots.txt | sitemap.html
► Loads : 0.00035/s | 5.3% | robots.txt | sitemap.html
Thank to : Xtgem.com