Cuộc so tài học đường
“Thông minh lắm!!! Cuối cùng hai bạn cũng tìm được đến đây…”
Rất bình tĩnh, anh chàng bên cạnh nó nói:
“Bây giờ chúng tôi phải làm gì nữa mới kết thúc cuộc thi…/???”
Một sự im lặng trải dài căn phòng, tiếp đó là một bàn cờ vua đột nhiên xuất hiện trên chiếc bàn ấy…
“Một trong hai sẽ ngồi trên chiếc ghế mây…chúng ta sẽ đánh cờ ‘giải trí’ nhék…”
Đánh cờ sao??? Có nhầm ko dzậy…tâm trạng như thế này còn bảo là ‘giải trí’…
Nó đang định nói trả lại hắn ta thì cậu ấy liền ra hiệu im lặng, xong cậu ta bước đến chỗ chiếc ghế ấy và bắt đầu trận cờ…
“Nếu thắng chúng tôi sẽ được gì?”. Cậu ta hỏi, người vẫn bình tĩnh lạ lùng.
“Nếu thắng, 6 người bạn của các cậu sẽ được thả ra…”
Sau lời nói đó, cái màn hình cỡ lớn lúc nãy lại hiện lên…bên trong chứa 6 người bạn của tụi nó…
“Thời gian sẽ được tính khi giọt nước đầu tiên nhiễu xuống trong màn hình…”
“Được…bắt đầu đi!”
…………………….
Một tiếng đồng hồ trôi qua, nó đứng im nhìn trận cờ của họ…nhưng thực tế nhìn như thế nào cũng ko giống là có hai người đang đấu với nhau bởi chiếc ghế đối diện cậu ta vẫn trống ko…mặc dù con cờ vẫn di chuyển…
…15 phút nữa…trậncờ bắt đầu gây cấn…rõ ràng tên này đâu phải tay vừa…cao thủ gặp cao thủ ‘rùi’…hix…
Tuy nó ko phải là người giỏi môn này nhưng lâu lâu nó lại thọt thọt chỉ vô bàn cờ…và cũng vô tình cứu vớt cậu ta khỏi thế bí, chuyển sang nước tấn công…Nó cũng tự khâm phục tài năng của nó gớm>.
“Ê, cậu điên àk? Đi nước đó mất toi con hậu…” Đang tự cười thầm bỗng nó phát hiện một nước sai trầm trọng…
“…”
Cậu ta ko đáp lời nó mà cứ nhìn chăm chăm vô bàn cờ…có vẻ như đang chờ đợi điều gì đó…
Yeah!!! Và ‘rùi’ nó thoáng thấy nét vui mừng của cậu ta…Ngộ thật, mất con cờ mạnh nhất mà cậu ta lại mừng như thế…chạm dây chăng??? Hay tại trình độ nó còn thấp quá ko tưởng tượng ra những ‘tuyệt chiêu’ tiếp theo???
“Chiếu…”
/> O.O Ôi trời!!! Nó vừa nghe đâu đó cái câu ăn mừng…thật ko??? Cậu ta đã xoay sở ra làm sao để dụ được tên kia vô bẫy…hi sinh con hậu nhưng lại được con vua…kể cũng đáng lắm chứ!!! Wow, cậu đúng là thiên tài!!
Bàn cờ biến mất…vậy là tụi nó thắng…dễ dzậy sao???
“Okie…màn 1 kết thúc…”
Bất thần nó nhìn lên cái màn hình cỡ lớn ấy…nãy giờ nó ko để ý rằng từng giọt nước đang nhễu xuống trong đó…và họ gần như sắp chết chìm…nếu như trận cờ ko kết thúc…nó ngạc nhiên trước cái thắc mắc thật điên rồ…thực ra nó có phải là màn hình…hay là một bể nước???
Và ‘rùi’ nước ngừng chảy…họ đã thoát ra…bình an vô sự…ko một tý nước nào dính trên quần áo…nó thầm nghĩ một câu hỏi nữa ” Đó có phải là ảo ảnh???”
——————————-/>
Xoẹt xoẹt…
Oái, đột nhiên cúp điện…căn phòng chợt tối thui…chưa được vài giây sau ánh sáng đã trở lại một màu xanh thẳm… Xung quanh căn phòng đã được bố trí khác…
“Chuyện gì thế?”
“Ko biết…chắc thay đổi tí ko gian ấy mà” Lại là câu nói đùa cợt của Mã Quốc Anh.
Trước mắt tụi nó bây giờ là hàng chục chai lọ nhỏ…với đủ màu sắc…ko biết sắp có trò gì nữa đây?…
“Các bạn thân mến…Còn hai người bạn nữa chưa được giải cứu…” Tiếng nói eo ẻo lại vang lên.
“…”
“Trong những lọ phía trước đa số đều là những lọ thuốc ngủ…tuy nhiên nếu các bạn tìm được hai lọ ko chất…coi như thắng…”
“Sao??? Bao nhiêu là lọ…bảo tìm thế nào đây?”
“Đúng đó…lỡ ko tìm đúng, chúng tasẽ thua mất…”
“Hai đứa kia sao đây???”
Chưa gì cả đám lại nhốn nháo cả lên, ko biết suy nghĩ, gặp chuyện gì cũng chỉ biết la lối, phản đối…càu nhàu…đúng là đầu heo…
Nó bực mình xô đẩy tụi kia ra…mở đường đi đến chỗ những cái lọ đấy…Lần này đến lượt ta ra tay đây, mấy chuyện cỏn con này cũng bày đặt làm khó được ta sao…xời…thất vọng…thất vọng…
Nhanh như chớp nó tóm lấy hai lọ màu vàng cam và màu xanh dương…tụi kia ko dám hó hé lời nào mà chỉ đứng nhìn nó đầy lo lắng…bởi nó đã lấy đi ‘rùi’ miễn trả lại…ko cần biết đúng hay sai…
“Trời ơi!! Sao ko bàn bạc lại đã…?”
“Cậu có chắc là nó ko?”
“Đúng đó, cậu phải hỏi ý kiến tụi này chứ!”
“…”
Sặc…đợi hỏi ý kiến tụi bây chắc hết thờigian thi đấu… đấu…với lại ta đây biết chắc là hai lọ này ‘rùi’…he he he
Nó đưa hai tay cầm hai lọ dơ thẳng lên cao, hô vang:
“Xong, tụi này đã đưa ra đáp án…”
Im lặng
Ặc, quê độ…sau câu đáp án của nó ko một chút hồi âm nào dzậy? Có nhầm lẫn gì ko? Nó ngơ ngác nhìn lại hai lọ…có cần mở ra nếm thử ko ta?
Trong lúc nó đang mở nắp lọ thứ nhất ra trong sự lo lắng của mọi người nhưng nó ko cảm thấy sợ…nó mở và sắp cho vào miệng…chợt cậu ta giựt ngay lọ trên tay nó khiến nó mở to con mắt ngạc nhiên.
“Cậu làm gì dzậy?”
“Cậu đừng uống…lỡ cậu ngủ thật ‘rùi’ sao?”
Nói xong cậu ta ực cho một hơi vào miệng…và làm tiếp lọ tiếp theo…người nó toàn thân bất động, tim đập mạnh từng hồi…mặc dù nó biết đây chắc chắn ko có chất độc hại gì nhưng vẫn cảm thấylo lo…
Một hồi sau…trông cậu ta vẫn bình thường, liệu thuốc ngấm chưa ta?
“Nèk…ko sao chứ?”
Cậu ta nhe răng cười trước câu hỏi của nó…chứng tỏ cậu ta vẫn còn sống nhăn.
Nó thở phù một hơi dài…trước khi cánh cổng sau đấu trường mở ra…và hai người bạn nó xuất hiện…Phan Kim My và Vũ Thiên Di…họ vừa gặp lại tụi nó đã nhào đến ôm hôn tới tấp, nhất là nó, ko hiểu sao nhưng nó biết là nó đã chọn đúng lọ…
“Cậu tài thật…sao cậu biết thế…?”
“Thật ra có gì đâu…mình nhớ đến cái dòng chữ khắc trên người cậu ‘thui’…Bay- body – E”
Nó đáp lời Thiên Di một cách ngại ngùng…ai dè cô ả làm nó mất hứng…
“Hả? Trên người mình á…có khắc chữ hồi nào đâu…”
Uả chứ nãy giờ hai người ở đâu…
Dườngnhư phát hiện ra câu hỏi hiện lên trên mặt của nó, Thiên Di nhìn Kim My ‘rùi’ nhìn nó cười he he…gian đểu…
“Ngồi uống café tâm sự…”
“Dzậy là giống tụi này ‘rùi’…tụi này cũng được cho vô một phòng máy lạnh ngồi uống café, ăn bánh kem…”
Sặc…hụa hụa…nó ‘mún’ hộc máu…trong lúc tụi nó vượt qua khổ ải để đi giải cứu họ thì họ lại…biết thế nó tình nguyện làm mồi cho họ bắt đi trước có phải sướng hơn ko…và tụi kia sẽ phải đi cứu nó…nó chỉ có việc chờ đợi…trong niềm hưởng thụ sung sướng…trong căn phòng máy lạnh..chứ ko phải trong đây….hu hu hu…
Tụi nó bước đến cái cánh cổng sau đấu trường, kèm theo đó là gặp một cái mật mã…ko ngần ngại một đứa trong nhóm tụi nó liền bấm ngay chữ “E”…xem ra tên đó cũng thông minh đấy…
/> “Xin chúc mừng các bạn…đã kết thúc vòng thi đấu…”
Đó là lời tạm biệt của tên mang giọng eo ẻo…hy vọng đây là lần ‘cúi’ cùng nó nghe lại cái giọng đó…thật khủng khiếp…
Vừa bước ra khỏi ‘phòng ma thuật’ với tâm trạng háo hức khi là nhóm đầu tiên giải xong bài thi…thì hóa ra nó đã bị hố to…
Trước mặt nó lúc này đã có một nhóm ngồi đợi sẵn…nó như té từ trên độ cao cực đại của đấu trường…đáp đau ko thương tiếc…là cái nhóm quái quỷ nào còn nhanh hơn tụi nó dzậy??? Lòng tự ái dâng lên cao…nó hồng hộc khí thế đi về phía dãy ghế đó…và chôn chân lại ngay khi bắt gặp Tử Ân và Tố Tố…là nhóm của họ sao???
Vừa nhìn thấy nó, hai bà bạn đã nhào đến ôm hôn lấy hôn để…sao ‘hum’ nay nhiều người hônnó thế ko biết?…Bị triệu chứng àk…
“Ôi Mỹ Lan, nhóm tụi này thắng ‘rùi’…vui hok???”
Ặc, vui cái con khỉ…thế mà cũng hỏi được…mặt nó giờ tối sầm như cái ánh đèn trong ‘phòng ma thuật’…...
Đánh Giá Của Bạn
· Mail: hoahiep.vip@gmail.com
► Những nội dung trên wapsite được sưu tập từ nhiều nguồn trên internet ...
► View :
+96(28023) | sitemap.xml
| urllist.txt
► Loads : 0.00032/s | 4.8% | robots.txt | sitemap.html
► Loads : 0.00032/s | 4.8% | robots.txt | sitemap.html
Thank to : Xtgem.com