Cuộc so tài học đường
“Thôi…tôi chỉ đoán mò..cô đừng để trong lòng..tình cảm của cô thì cô phải hiểu rõ chứ…”
“…”
——————————
10 phút sau…tại trường học Noble…
Một dáng đi kiều diễm lướt qua các lớp học…ko nói cũng biết..đó chính là Mỹ Lan…phong cách vẫn như ngày thường…các fan hâm mộ vẫn vây quanh chật kín, người tặng bông, người chụp hình…tuy tâm trạng có hơi ko thoải mái…nhưng nó vẫn mỉm mỉm cái ‘nụ cười thiên thần’…và vẫn làm cho các bé fan của nó người ngất người hồn bay lâng đâng*.*~
….Lớp 11T1_FM…
“Ôi!!! Tố Tố…tớ yêu cậu…”
/> “Ây…đừng có mà làm bậy..ko khéo bị anh Lạc oánh cho phù mỏ…”
“Thế thì đã sao…tớ thật lòng mà…”
“…”
“Tố Tố…thần tượng của anh…”
“…”
Trời đất!!!
Vừa bước vào lớp là nó đã thấy một cảnh tượng động trời đang diễn ra…Kể từ khi bà bạn Tố Tố của nó đoạt được cúp vàng óng ánh tại đấu trường ‘magic’…nhỏ trở nên nổi tiếng dần…mấy đứa con trai con gái trong trường dường như đổ sô về lớp của nó hết…Ây..nhìn mà phát hoảng…
Nó đi ngang nhỏ đang cầm trên tay hàng tá bó hoa mà lắc đầu…chậc…chậc…
“Tố Tố…bà cố gắng lên nữa nhé! Số fan của bà sắp đuổi kịp tui ‘rùi’ đó, hô hô!!!”
“…”
Hừm…=.= quê độ…con này chưa gì đã chảnh..ko thèm nóichuyện với nó…đáng ghét,… ưk mà cũng đúng…nhỏ bận quá mà, xung quanh nhìu fan thế, làm gì có thời gian nhớ đến nó…vậy thì..” tui bỏ bà ‘lun’ “…đi tìm Tử Ân…
“Hey chào Tử Ân…”
“Chào”
Trời! Sao ‘hum’ nay nhìu chuyện lạ thế ko biết…lần đầu tiên thấy nhỏ ta nhắn tin trong lớp học…mà với ai thế nhỉ??? Chỉ biết là nhỏ rất vui…cứ nhận được tin hồi âm là lại cười tủm tỉm…chắc là bạn trai…Haizzz…
Bực mình quá!! Ở nhà đã mệt lắm ‘rùi’..cứ tưởng lên lớp sẽ tốt hơn…ai dè nó càng thê thảm…
Nó uể oải nằm dài ra bàn…mắt nhắm nghiền ngay lập tức…’rùi’ ngủ lun…chuyện lạ nữa…là ko ai để ý đến nó…ko một ai kêu nó dậy…để mặc cho đến giờ ra chơi…nó vẫn ngủ…Thế giới dường như còn lại mình nó…/>
Trong mơ…nó thấy mình đang mặc bộ lễ phục Nhật bản, đứng dưới gốc hoa anh đào đang nở rộ…lòng thoải mái, nhẹ nhõm lạ thường…một nơi mà nó đã từng mơ ước được đến bấy lâu nay…
Nhưng khoảnh khắc vui sướng ấy chưa được lâu thì trên những cánh hoa anh đào ấy lại xuất hiện những vệt màu đo đỏ tựa như máu…Nó hoảng hồn ngoái đầu nhìn xung quanh…chả có ai ngoài nó…
“Ko đâu…tìm kỹ lại đi…còn có tôi…” Là giọng của Kim Huyền Ảnh…hắn đang ở đâu???
“Và còn có tôi nữa…” Một người khác…là Kỳ Thiên Văn…Tại sao???
Hình bóng của họ từ từ hiện ra rõ nét…nó đã tìm được ‘rùi’…nhưng mà…họ thật lạ làm sao…Kim Huyền Ảnh đang mặc một bộ lễ phục Nhật Bản giống nó…còn Kỳ Thiên Văn, anh ta lại mặc bộ vét đen sang trọng, quý phái đậm chấtphương Tây…Trên tay họ đang cầm một thứ gì đó…Ôi ko được…họ định làm cái gì thế???
Kim Huyền Ảnh rút ra một cây kiếm dài, trông nó sáng bóng loáng y như vừa mới luyện ra từ lò rèn siêu cấp…còn Kỳ Thiên Văn gọn gàng với cây súng nhỏ…dường như đã được nạp đủ đạn thượng hạng…bắn một phát là lìa đời ngay tức khắc…Họ đã chuẩn bị sẵn sàng để làm việc đó…
Trời ơi!!! Như thế này là sao??? Nó phải ngăn cản họ lại…nó ko ‘mún’ mất ai hết…
“Cậu hãy nhìn kỹ đi…chúng tôi đang quyết đấu vì cậu đó!”
“Tôi ko ‘mún’ thế…tôi ko chọn ai hết…”
Nó hối hả nước mắt nước mũi đầm đìa chạy đến chỗ họ..nhưng đã ko kịp nữa ‘rùi’…một tiếng nổ lớn vang lên…làm tim nó như thắt lại…Kim Huyền Ảnh…hắn đã ngã quỵ xuốngnền đất đẫm nước…trời đang mưa ư???
Rầm!!!! Rầm!!!!
Tiếng sấm vang dậy làm thủng cả màng nhỉ…nó giật mình hoảng hốt…mồ hôi mồ kê đổ khắp cả người…quá ra là tiếng đập bàn của hai đứa bạn thân…nhìn lại xung quanh lớp giờ này chả còn ai hết…đã tan học từ lúc nào thế nhi???
Nó có thể hiểu được ánh mắt của hai đứa bạn…nhìn là biết…chắc tụi nó đang lo lắng cho nó nhìu lắm…nó cũng cảm thấy ‘hum’ nay nó ko ổn tí nào…nó đang gặp phải ác mộng kinh khủng nhất chưa từng có bao giờ…
——————————
Và càng ngạc nhiên hơn tất cả mọi chuyện xảy ra ‘hum’ nay…khi vừa bước ra khỏi cửa lớp với thân người uể oải nặng trịch, nó đã thấy ba dáng người đang đứng lù lù trước đó…
Vừa nhìn thấy nó, Kim Huyền Ảnh liền chạy đến, dìu nó áp sát bên mình…có vẻ nhưhắn đã đợi nó rất lâu ‘rùi’, tuy có chút lo lắng nhưng với tính cách ngày thường, hắn vẫn buông ra một câu châm chọc…làm nó vẫn ko tài nào mà bớt chút ác cảm với hắn được…
“Này, cô ko sao chứ??? Nhìn mặt cô tôi lại nhớ đến bộ phim ma cà rồng mới xem ‘hum’ trước T.T”
Nó quắc mắt nhìn hắn ta…mới đây ‘thui’ nó đã khóc nước mắt ngắn nước mắt dài vì hắn, nó thật sự ko tin được chuyện chỉ có trong mơ này …biết thế nó chẳng thèm quan tâm hắn làm gì…cứ mặc xác hắn mà đi theo ‘người chiến thắng’… nhưng mà cũng ko đúng…nó đâu thực sự nghĩ như thế…Ôi, mệt chết đi được!!!
“Gì chứ!!! Cậu chán sống ‘rùi’ àk….sao còn chưa về???”
Hắn trơ cái khuôn mặt hút hồn người khác ra nhìn nó ‘rùi’ nói:
“Thấy nhớ cônên chưa về, ‘mún’ gặp cô cũng ko được sao???…”
O.O Trời!!! Lại nữa…Mặt nó ngơ ra…Hắn tưởng đang đóng phim chắc, bộ phim ” Miss you ” làm hắn nổi như cồn ấy chắc là cũng có mấy cảnh này, bởi nó thấy hắn diễn cứ như thật ấy,… Nó nghe như trống ngực đập liên hồi…nhưng mà trong tích tắc sau đó..nó nhất quyết ko quan tâm đến mấy chuyện vớ vẩn ấy làm gì…
********
Vài phút sau, 6 đứa bọn nó đã ra đến bãi đậu xe của trường…nó nhận thấy anh Khanh đang đứng đợi nó…vẻ mặt anh hơi khó chịu khi thấy cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình…
Kim Huyền Ảnh đang bế nó trên hai cánh tay khổng lồ của hắn, mặc kệ nó phản đối quyết liệt cỡ nào hắn vẫn xem lời nói của nó như gió thoảng qua tai…làm nó tức điên lên được…hắn cứ nói mãi cái câu rằng hắn ko chịu nổi cái tướng đi kì hoặc của nó…bởi lúcnày trông nó còn đang hồn bay phách lạc sau chuyến ác mộng vừa ‘rùi’ cộng thêm lời nói đầy ma thuật của hắn, mặc dù nói sẽ ko quan tâm nhưng nó cứ đi lạng qua lạng lại, có lúc nhém xíu té nhào xuống cầu thang…đành ra hắn phải làm cái công việc là hộ tống nó lên xe an toàn…nếu như ko ‘mún’ nó u đầu mẻ trán…(Bạn đang đọc truyện tại Thegioitruyen.Mobi chúc các bạn vui vẻ)
Đi sau nó, Tố Tố và Tử Ân cứ che miệng cười khúc khích, có đứa lại đưa ánh mắt ghen tị nhìn nó ‘rùi’ nhìn người đi bên cạnh mình ao ước điều gì đó…nhưng…nó chả thấy chuyện này thú vị chỗ nào cả…cứ thấy sao sao…và có lẽ anh Khanh cũng cảm nhận giống nó…
Sau khi đặt nó lên xe như một con búp bê ngoan ngoãn…nó cũng chả thèm khán cự lại làm gì…nó cứ tưởng mình đang ở trong một nơi tựa như sa mạc Sahara, người vừa nóng nực khó chịu…vừađổ mồ hôi đầm đìa…có lẽ nguyên nhân chính là do hắn ta…cứ làm cho nó hồi hộp đến phát nghẹt tim…
Qua lớp cửa kính dày, nó thấy Kim Huyền Ảnh quay ra nói gì đó với anh Khanh, và anh rút trong túi áo khoác ra một cái gì đó giống như thiệp mời…đưa cho hắn, àk ko…còn có cả Tử Ân, Tố Tố và hai ‘bùa hộ mệnh’ của nhỏ…nó đang thắc mắc trong đó là gì??? Định toan hỏi thì bác tài đã cho xe chạy ra khỏi trường…chuyện gì mà nó chưa biết chứ??? Mọi người chào tạm biết nó…lộ vẻ vui vui…nhưng chỉ có hắn ta là ‘bùn’ thiu thỉu…cứ như nhận được tin sấm dzậy!!!...
Đánh Giá Của Bạn
· Mail: hoahiep.vip@gmail.com
► Những nội dung trên wapsite được sưu tập từ nhiều nguồn trên internet ...
► View :
+30(27957) | sitemap.xml
| urllist.txt
► Loads : 0.00038/s | 5.2% | robots.txt | sitemap.html
► Loads : 0.00038/s | 5.2% | robots.txt | sitemap.html
Thank to : Xtgem.com