hoavlog.wap.sh

game hack Cách Cài Game Và Ứng Dụng Có DATA - OBB
game hack Hướng dẫn cách cài đặt file APK trên Android
· » Thư Viện »
↓↓ Đến Lượt Em Yêu Anh
  Admin (Admin)
Lượt xem :

Đến Lượt Em Yêu Anh



Mặc dù không chân chính kết hôn, nhưng Trần Mạt Lỵ cảm thấy đã đạt tới yêu cầu của mình, không kịp suy nghĩ đã đồng ý, cô tin trải qua thời gian dài ở chúng, Hàn Mộ Vân nhất định sẽ là của cô. Đây chính là bệnh công chúa được nuôi từ nhỏ, cho rằng mình là tất cả , chỉ cần mình muốn đều sẽ được.

“Trần Mạt Lỵ, cô không cần tốn hơi phí sức.” Hàn Mộ Vân nhìn Trần mạt Lỵ người đã mệt mỏi đến thở dốc, hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, giúp cô sửa lại mái tóc rối tung, dù sao cũng là lớn lên cùng nhau, làm sao một chút tình cảm cũng không có: “Chỉ có giúp cô cai nghiện thành công tôi mới có thể thả cho cô đi.”

“Mộ Vân, Mộ Vân!” cảm thấy sự dịu dàng của hắn, Trần Mạt Lỵ giống như giữa trời đông tìm được một chút ánh lửa ấm áp, cô khàn khàn kêu tên hắn: “Anh không cần tìm người khác, em cai nghiện! em cai!” Cô van xin nhìn hắn, giống như đnag nhìn vào hi vọng duy nhất của mình.

Ánh mắt Hàn Mộ Vân chạy vào không trung, ở trên giường trầm mặc hồi lâu mới nói ra một câu: “Chờ cô cai nghiện được rồi hãy nói!”



Đến Lượt Em Yêu Anh
Tác giả: Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu
Chương 37: Hạnh phúc nhỏ của cô
Hà Tử Nghiệp gần đây rất bận, cực kỳ bận! Ngay cả chủ nhật cũng không có thời gian với cô, việc này cũng không tính là gì, ngay cả hẹn hò với cô cũng tới trễ! Lâm Cảnh Nguyệt mân môi, thật muốn giận dỗi bỏ về, làm gì có chuyện đàn ông lại bắt phụ nữ đứng chờ chứ! Cô đã ngồi ở bàn ăn đợi hơn một tiếng đồng hồ, ánh mắt người phục vụ nhìn cô cũng trở nên kỳ quái, người kia vẫn chưa đến! Cô thật không biết công ty dạo này lại có công việc gì khiến cho anh có thể bận rộn đến như vậy!

Ngay tại thời điểm Lâm Cảnh Nguyệt sắp muốn bùng nổ, Hà Tử Nghiệp đã tới, trong đôi mắt mang theo sự áy náy: “Thật xin lỗi Cảnh Nguyệt, lại để cho em đợi rồi!” Hừ, Lâm Cảnh Nguyệt nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới anh, mấy ngày nay anh cũng đã nói rất thuận miệng ba chữ thật xin lỗi rồi, còn đâu bóng dáng của người chưa từng biết nói đến xin lỗi là gì của ngày xưa nữa chứ? Không phải cô đa nghi, nhưng hành động gần đây của anh thật sự là quá kỳ lạ!

“Anh cuối cùng là đang bận rộn việc gì?” cô không nhịn được hỏi ra thành lời, cô có một tật xấu, lúc muốn biết chuyện gì, cho dù như thế nào cũng phải biết cho được, nếu không trong lòng sẽ rất khó chịu.

“Không có…” Lời còn sót lại muốn nói ra miệng đã bị cô nhóc tức giận trợn mắt nhìn lại, Hà Tử Nghiệp cong cong khóe môi, ngồi xuống bên cạnh cô: “Thật không có gì, cũng sắp cuối năm rồi, hàng năm trước Tết Nguyên đán công ty sẽ cử hành họp tổng kết cho nên dạo này có chút bận rộn! Em mới đi làm nên chưa hiểu rõ chuyện này, sau một thời gian sẽ biết.”

Có thật không? Lâm Cảnh Nguyệt nửa tin nửa ngờ, vì cử hành lễ hội cho nhân viên cấp dưới mà Tổng giám đốc đại nhân như anh lại bận rộn thành dáng vẻ này? Năm trước vì sao cô cũng chưa thấy anh bận rộn như vậy? Nhưng khi nhìn vào cặp mắt khẩn thiết của anh, cô lại cảm thấy anh đang nói thật: “Về sau không được trễ nữa!”

“Tuân lệnh!” Hà Tử Nghiệp hài hước đáp trả, Lâm Cảnh Nguyệt lại không nể mặt: “Anh qua bên kia ngồi đi, không cần ngồi cạnh em, như vậy rất kỳ!”

Đang chuẩn bị ôm tay cô, Hà Tử Nghiệp chợt cứng đờ, lặng lẽ ngồi vào ghế đối diện với Lâm Cảnh Nguyệt. Thật sự là không hề nể mặt gì hết mà!

“Anh nếu quá bận thì tối cũng không cần đến nhà em.” Nhân thấy đây là một cơ hội tốt, Lâm Cảnh Nguyệt vội vàng mở miệng, anh bận như vậy nên về nhà của mình, mỗi ngày đến ổ chim sẻ của cô làm gì? Làm hại cô suốt ngày đề phòng, chỉ sợ sơ ý một chút sẽ bị ăn sạch.

Sau lần xem mắt trước, cô đã biết thế nào gọi là “dây dưa”, hiện tại cô nhìn thấy hai chữ này đã không chịu nổi mà rùng mình!

“Không sao, nhà anh và nhà em gần nhau, anh ở đâu cũng vậy thôi.”

Lâm Cảnh Nguyệt im lặng cúi đầu uống nước, khăn giấy bị nắm trong tay cũng không biết biến thành cái dạng gì, theo anh như vậy là gần à, rõ ràng cách nhau cả nửa vòng thành phố đó, có biết hay không!

Lúc này, điện thoại của Hà Tử Nghiệp vang lên, anh cầm máy đi ra ngoài, ánh mắt Lâm Cảnh Nguyệt lóe lóe, lúc trước anh luôn nghe điện thoại trước mặt cô, nhưng mà bây giờ…Cô cắn cắn môi, đem vứt bỏ những ý nghĩ ngổn ngang trong đầu mình vứt bỏ, mặc kệ thế nào, cô đều tin tưởng anh, bởi vì ngoài anh ra, trên thế giới này cô không còn có thể tin ai khác.

“Vâng, tôi biết rồi, cám ơn cục trưởng An”. Hà Tử Nghiệp cười lạnh, trong miệng lại nói lời khách khí. “Đâu có, đâu có, hai bộ sao? Không thành vấn đề, được, tôi biết rồi, vậy thì cám ơn cục trưởng An, đồ đưa đến nhà tôi là được. Vâng, hẹn gặp lại.”

Cúp điện thoại, sắc mặt Hà Tử Nghiệp lạnh lùng tàn nhẫn khiến người khác nhìn vào cảm thấy không rét mà run. Người đã vô tình, cũng đừng trách tôi vô nghĩa! Nhưng khi xoay người lại, ánh mắt nhìn về phía Lâm Cảnh Nguyệt đã trở nên mềm mại, giống như tất cả dịu dàng của anh đều trút xuống người cô, cũng không quan tâm đến người khác.

Cô gái của anh tuyệt đối không thể bị người khác ức hiếp, nếu cô không biết cũng không sao, anh sẽ bảo vệ cô thật tốt!

Cảm xúc của Lâm Cảnh Nguyệt vẫn không khá hơn, mặc dù luôn thuyết phục mình Hà Tử Nghiệp sẽ không lừa cô, nhưng vừa nghĩ đến hành động khác thường của anh thì cô lại nghi ngờ. Là điện thoại gì lại không thể để cho cô nghe? Anh đang giấu cô làm chuyện gì sao?

Hà Tử Nghiệp nhận ra sự khác thường của cô, khi ăn vẫn không yên lòng, ngay cả đi dạo phố cũng không hăng hái. Khuôn mặt giống như cái bánh bao nhíu chặt, khiến anh thương yêu không dứt. Anh cũng biết mấy ngày nay hành vi của anh khiến cho cô suy nghĩ nhiều, nhưng có một số việc, anh thật sự không để cho cô biết.

Xã hội phức tạp như vậy, chuyện không biết có rất nhiều, anh muốn vì cô cất giữ một chút hồn nhiên, muốn nhìn cô khoái khoái lạc lạc, mà không phải mỗi ngày đều lo lắng phiền não.

“Cảnh Nguyệt” Anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, đem sự chú ý của cô kéo về: “Chúng ta về nhà có được không? Em có mệt mỏi không?”

Hai chữ về nhà giống như kích thích Lâm Cảnh Nguyệt, cô hất tay của anh ra: “Anh về nhà anh, em về nhà em! Không có nhà của chúng ta!”

Hà Tử Nghiệp mỉm cười, giận thật rồi! Anh ôm vòng bả vai của cô, nhẹ giọng dụ dỗ: “Ngoan, đừng làm rộn như vậy, chúng ta về nhà, em không phải muốn mua con gấu bông lớn sao, anh mua cho em có được hay không?”

Chuyện này là có nguyên nhân. Lâm Cảnh Nguyệt khi ngủ thích ôm đồ mềm mại, mà từ khi Hà Tử Nghiệp đến cô liền bị cướp mất thú ôm, muốn ôm? Có thể, nhưng là ôm anh. Lâm Cảnh Nguyệt bất mãn hết ức, khởi nghĩa vũ trang thật nhiều lần, tuy nhiên đều bị Hà Tử Nghiệp dễ dàng đàn áp…

“Hà Tử Nghiệp.” Lâm Cảnh Nguyệt rũ mí mắt, ánh sáng rực rỡ trong mắt hoàn toàn bị che phủ: “Anh là đang yêu bạn gái hay là đang nuôi con gái?”

Hà Tử Nghiệp sững sờ, tay muốn xoa đầu cô cũng liền rụt lại, cô nhóc càng ngày càng khó lừa gạt rồi: “Là lỗi của anh.” Hà Tử Nghiệp hôn lên đôi mắt đnag khép nửa của cô, lông mi Lâm Cảnh Nguyệt run rẩy, nhưng vẫn im lặng. “Đừng giận có được không, anh đúng là có chuyện gạt em,” anh chuyên chú nhìn cô đã chịu ngẩng mặt, thương tiếc hôn lên trán cô: “Có một số việc, có anh gánh vác là được rồi.” Như vậy, cô sẽ hiểu chứ?

“Không có gạt em?” Lâm Cảnh Nguyệt cắn môi nhìn ánh mắt của anh, muốn nhìn thấy được đáy lòng anh....
«1 ... 5354555657 ... 67»
Đánh Giá Của Bạn
Truyện Cùng Thể Loại
· Mail: hoahiep.vip@gmail.com
► Những nội dung trên wapsite được sưu tập từ nhiều nguồn trên internet ...
► View : +162(28089) | sitemap.xml | urllist.txt
► Loads : 0.00056/s | 8.5% | robots.txt | sitemap.html

Thank to : Xtgem.com

Old school Easter eggs.